Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 164: Chương 164

Triệu Lăng không biết tại sao lại bị cung chủ nhà mình trách cứ, hắn ta quyết định vẫn tiếp tục đứng im tại chỗ, như vậy là an toàn nhất.
Sau khi Diệp Xu trở về phòng thì hoàn toàn không buồn ngủ.
Nàng vắt tay sau lưng, nôn nóng đi loanh quanh trong phòng.
Tống Thanh Từ đã biết “tấm lòng” của nàng, vậy mà không vội vàng đá bay nàng, còn mời nàng đến chơi cờ. Chơi cờ xong, đối mặt với lời nịnh nọt thuận miệng của nàng, thế mà hắn còn cười dịu dàng với nàng như vậy.
Diệp Xu cảm thấy mình thật sự gặp phải chuyện khó lường. Đại ma đầu thật sự đã nhiễm khói lửa nhân gian.
Nàng cảm thấy giống vậy, nhưng lại không dám xác nhận, nàng sợ là bản thân lại suy nghĩ nhiều, dù sao nàng vừa giải quyết một mối nguy do chính mình tự bổ não ra.
Trang Phi đang ngồi ở bàn, ăn bánh bông tuyết hôm nay cô nương mới làm, nhai hai má phồng lên, cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng ấy liếc nhìn cô nương nhà mình vẫn đang đi loanh quanh trong phòng, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Trang Phi không thể nhịn được nữa, quyết định không mặc kệ nàng như vậy nữa, vội lau sạch miệng, hỏi tại sao?
Diệp Xu hít hơi, ưỡn ngực, định nói nhưng bỗng ủ rũ nuốt lời định nói vào trong, lắc đầu quyết định không nói, chỉ tiếp tục quanh quẩn. Nàng đi sang trái một vòng, phải một vòng, Trang Phi vẫn đi theo Diệp Xu, bị quanh quẩn đến sắp hôn mê.
"Cô nương!" Trang Phi không nhịn được gọi một tiếng, đến đỡ Diệp Xu ngồi xuống, bảo nàng bình tĩnh, có chuyện gì thì nói ra để mọi người cùng nhau giải quyết.
"Không phải cô nương vừa đến chỗ Tống công tử chơi cờ sao, thua Tống công tử là người đọc sách, người đọc sách tinh thông lục nghệ, cô nương thua kém người ta cũng không mất mặt."
"Ta không quan tâm thắng thua." Diệp Xu nhíu mày: "Quan trọng là... Là Tống công tử-"
"Tống công tử chơi cờ thua, tức giận muốn đánh ngài, ôi hắn lợi hại, nhưng tại sao chúng ta phải sợ hắn, cho dù hắn có Triệu Lăng, đó cũng chỉ công phu mèo cào, một mình ta có thể giải quyết hai người bọn họ. Cô nương chờ đó, ta đi xả giận cho cô nương!" Trang Phi nói xong thì lập tức xắn tay áo, định đi tìm người ta tính sổ.
Diệp Xu vội kéo nàng ấy lại.
"Không được gây chuyện cho ta, đặc biệt là với chủ tớ Tống công tử. Sau này ngươi phải cung kính, những lời không cần nói thì không nói, chuyện có thể không cần làm thì không làm!"
"À, à được, nhưng tại sao chứ?" Trang Phi sửng sốt: "Tại sao cô nương lại lo lắng như vậy?"
Diệp Xu lấy tay đỡ trán, che mặt: "Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, ngươi ở bên cạnh đi, để ta yên lặng là được rồi."
Trang Phi thở dài, đành phải yên lặng nghe theo, nàng ấy đi ra khỏi phòng, tựa vào hành lang trên tường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Lúc này phòng cách vách cũng mở cửa ra, Trang Phi quay đầu nhìn, thì thấy Triệu Lăng đi từ trong phòng ra. Hắn ta yên lặng nhìn nàng, rồi cũng như nàng ấy đứng dựa vào bờ tường không nói gì. Nhưng dáng đứng của Triệu Lăng đẹp hơn nàng ấy, cơ thể thắng tắp, cực kỳ nghiêm túc.
Có đôi khi Trang Phi cảm thấy Triệu Lăng chính là một tên đầu gỗ, vốn không phải người. Nàng ấy muốn chất vấn Triệu Lăng rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của cô nương nhà mình, nàng ấy quyết định ngoan ngoãn im miệng không hỏi nhiều, tiếp tục ngẩng người ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trần khách điếm này không sạch sẽ lắm, trên trần còn có vài mạng nhện.
Diệp Xu cũng buồn rầu vì phương hướng phát triển vi diệu giữa mình và Tống Thanh Từ đến nửa đêm.
Đợi đến hơn nửa đêm, mí mắt nàng không chịu được nên ngủ thiếp đi. Mặc kệ chuyện to đến đâu, với Diệp Xu không chuyện gì ngủ không giải quyết được. Sau khi ngủ đủ, chuyện khiến nàng buồn phiền hôm qua giống như một cơn ác mộng, không có gì to tát.
Dù sao nàng buồn cũng đã buồn rồi, nếu vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết, tiếp tục buồn cũng vô dụng, đi được bước nào hay bước đó, hơn nữa còn phải quý trọng, ngộ nhỡ chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận