Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 169: Chương 169

Tới buổi trưa, cuối cùng cửa thành Lư Châu cũng mở.
Bởi vì nán lại ở Lư Châu quá lâu, tất cả mọi người đều đã lấy sức đủ, dốc toàn lực thúc ngựa chạy về hướng Dương Châu.
Phong cảnh đường đi Dương Châu không quá xấu, tiết trời giữa mùa hạ, vạn vật tươi tốt, xung quanh không hề có một mảnh đất hoang, đồng ruộng đều xanh mướt, mọi thứ đều sinh trưởng rất tốt.
Thế nhưng bây giờ đang là buổi trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt, mọi người phơi nắng da đều nóng lên. Nếu đã quyết định rời đi vào lúc này, rất dễ bị cảm nắng, khiến cả người mệt mỏi. Mùa hè ở thôn quê, thật ra lúc nào cũng mát mẻ. Vậy nên Diệp Xu khuyên mọi người tốt nhất nên rời đi trước, buổi chiều sẽ nghỉ ngơi sau.
Hôm nay vừa qua giờ Tý, trời đã bắt đầu nóng khiến mọi người đều rất khó chịu.
Đúng lúc này Diệp Xu nhìn thấy hai cây đại thụ tươi tốt râm mát ở ven đường, mặt cỏ mềm mại, hoa dại màu vàng nở khắp nơi, nhìn vậy tâm trạng mọi người đều tốt hơn.
Diệp Xu đề nghị mọi người nghỉ ngơi ở đây, mọi người trải chiếu của mình để ngủ.
Trang Phi vội vàng trải chiếu cho Diệp Xu ở dưới tán cây.
Diệp Xu ngồi trên mặt chiếu, nàng dựa vào thân cây, lấy một miếng thịt trâu khô ra gặm, sau đó mở bình nước, uống một ngụm.
Lúc này Tống Thanh Từ đi về phía nàng.
Sau đêm hôm chơi cờ, Diệp Xu cho rằng gặp lại Tống Thanh Từ sẽ không tránh khỏi xấu hổ. Thế nhưng bây giờ gặp lại, hai người lại làm như không xảy ra chuyện gì, không ai nói gì, cũng không có ánh mắt khác thường, hai người vẫn ở chung giống như trước kia. Tống Thanh Từ không nói nhiều, Diệp Xu cũng không nghĩ nhiều, nên hai người tiếp tục chắp vá cho nhau.
Thật ra có một số việc đã hiểu rất rõ ràng, như vậy mới phiền lòng.
Diệp Xu vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, cười hỏi Tống Thanh Từ có muốn ngồi hay không.
Tống Thanh Từ gật đầu, hắn vén áo choàng lên, ngồi xuống bên cạnh Diệp Xu rồi nghiêng đầu hỏi nàng sau khi đến Dương Châu, định nghỉ ngơi ở khách điếm hai ngày, hay là đi thẳng đến nhà hắn.
Cung chủ Thăng Dương Cung đương nhiên phải ở Thăng Dương Cung trên núi Huyền âm, nơi đó cách Dương Châu nghìn dặm. Diệp Xu không tin đại ma đầu sẽ có nhà ở Dương Châu. Nàng chưa từng nghe qua, không ngờ vậy mà đại ma đầu lại chủ động nghiêm túc hỏi nàng.
Chẳng lẽ hắn thật sự có nhà ở Dương Châu?
Diệp Xu không tin.
"Ta có thể đến làm phiền nhà công tử, vậy thì tốt quá. Cả đoạn đường này ta đã ở đủ loại khách điếm, đâu có khách điếm nào tốt đâu. Hơn nữa, ta đoán chắc chắn nhà công tử là thế gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng, như vậy chắc chắn rất tốt." Chỉ cần có lựa chọn làm khó dễ Tống Thanh Từ, chắc chắn Diệp Xu sẽ không chọn cái khác. Nàng rất muốn nhìn, 'nhà' Tống Thanh Từ là như thế nào, nàng đoán, cho dù có cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, cùng lắm thì có thêm mấy đầy tớ xấu tính như hắn.
Phong Lễ Hòa nghe được cuộc trò chuyện của họ, hắn ta vội quay qua nói: "Ta có rất nhiều bằng hữu ở Dương Châu, lần này ta đến muốn tụ họp với bọn họ. Trong đó có một người mở một tửu lâu ngay gần cửa thành. Nếu ta vào thành, đi ngang qua chỗ hắn mà không chào hỏi, rồi chắc chắn hắn sẽ trách ta không chu đáo. Vậy nên trước đó ta không đến nhà Tống công tử cùng Diệp cô nương được, chờ ta gặp mặt bằng hữu xong sẽ đi tìm các ngươi."
Diệp Xu gật đầu, ba người quyết định như vậy.
Buổi chiều hôm sau, mọi người đến Dương Châu.
Phong Lễ Hòa đến tửu lâu gần cửa thành tìm bằng hữu như trước đó đã nói. Diệp Xu dẫn theo tùy tùng, đi theo Tống Thanh Từ đến trước một trạch viện ở phía Nam.
Căn nhà rất khí thế, chiếm nửa con đường, có hai con sư tử đá cao như nàng ở trước cửa.
Diệp Xu ngước mắt lên nhìn tấm biển to trên đầu, nó viết: An Ninh hầu phủ.
Nội tâm Diệp Xu bị đả kích, nàng ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Từ đứng bên cạnh, nhiều lần hỏi xác nhận: "Đây là nhà ngươi?"
"Ừ." Tống Thanh Từ trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận