Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 170: Chương 170

Diệp Xu vui vẻ, đang định hỏi đùa Tống Thanh Từ, có phải hắn là Thế tử An Ninh hầu phủ không, thì gã sai vặt canh cửa đã lên tiếng trước.
"Tam công tử đã về!"
Dứt lời, gã sai vặt lập tức mở cửa chính, vui mừng thông báo với bên trong.
Diệp Xu có biết một chút lễ tiết của nhà quyền quý, mở cửa chính là để nghênh đón khách quý có thân phận cao quý. Rốt cuộc bây giờ đang chào đón nàng, hay là chào đón đại ma đầu, theo lý đây là nhà đại ma đầu, không có khả năng mở cửa chính, vậy nên chỉ có thể là nghênh đón nàng.
Diệp Xu bỗng thấy sợ hãi, nhưng cũng thấy vô cùng vinh hạnh, nàng đi theo Tống Thanh Từ vào sân.
Đi được một đoạn, nàng nhận ra có vẻ không đúng: "Ta nhớ lần trước ngươi nói nếu ta có cơ hội đến Dương Châu, chỉ cần hỏi một tiếng Tống phủ ở đâu sẽ có người chỉ đường, nhưng nhà ngươi đây là An Ninh hầu phủ mới đúng."
"Tống phủ là tên mọi người hay gọi, hơn nữa nhà ta họ Tống, gọi thế không có vấn đề gì."
Vô nghĩa, đương nhiên là không có vấn đề.
Diệp Xu thầm oán giận, nàng bỗng nghe thấy tiếng nghẹn ngào vui mừng của nữ nhân phát ra.
"Nhi tử của ta, cuối cùng con cũng về rồi!" Một nữ tử trung niên hơn bốn mươi tuổi bảo dưỡng rất tốt, được một đám người vây quanh, ngồi xe lăn ra.
"Tam ca!"
"Tam ca!"
Lúc này có ba tiểu cô nương khoảng chừng bảy tám tuổi và mười tuổi xuất hiện, chạy đến với khuôn mặt tươi cười. Các nàng ấy vui vẻ đứng trước mặt Tống Thanh Từ chào hỏi. Lúc nhìn thấy Tống Thanh Từ, họ rất vui mừng, nhìn bọn họ giống như là huynh muội ruột thịt vậy đó.
"Đây là Nhị muội, Tam muội và Tứ muội của ta." Tống Thanh Từ giới thiệu với Diệp Xu.
Diệp Xu: "..."
Hình như ta đã rơi vào [ Hồng Lâu Mộng ]
Diệp Xu lễ phép gật đầu chào các nàng ấy.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tống mẫu hỏi lần này tình hình Tống Thanh Từ đi chùa cầu phúc như thế nào. Bà ấy biết được Tống Thanh Từ suýt gặp nạn ở miếu, nhưng may mắn được Diệp Xu bảo vệ, mọi người đều nhìn Diệp Xu, tỏ vẻ cảm ơn nàng.
Diệp Xu bị nhìn vậy thì rất ngượng ngùng, nàng vội nói thật ra mình không giúp được gì.
Lúc này Triệu Lăng đứng ra bẩm báo với Tống mẫu: "Đoạn đường này nhờ có Diệp cô nương chăm sóc, công tử mới có thể ăn đủ ba bữa một ngày."
Tống mẫu nghe vậy thì giật mình, bà ấy chìa tay vẫy Diệp Xu đi đến trước mặt mình. Tống mẫu cười hiền từ, đánh giá Diệp Xu một lượt, trong mắt có chứa sự yêu thích với nàng.
"Diệp tỷ tỷ thật tốt." Mấy muội muội cũng phụ họa theo.
Ngoài mặt Diệp Xu cười, nhưng trong lòng liên tục xuất hiện dấu chấm hỏi: Các ngươi không cần lừa ta, công tử nhà quyền quý tùy tiện dẫn một nữ nhân ở ngoài về, các ngươi không bày sắc mặt với nàng, mà còn thật lòng ca ngợi ta, thế giới bỗng trở nên đoàn kết hữu ái như vậy từ khi nào thế?
Tống Thanh Từ đứng dậy xin cáo lui, hắn nói muốn đi bái kiến cha Hầu gia.
Diệp Xu nghe thấy hắn còn không quên quan tâm đến '”cha Hầu gia”, suýt nữa bật cười ra tiếng. Nàng không chỉ thầm giơ ngón cái trong lòng, mà còn khen ngợi hắn tuyệt vời đến từng chi tiết nhỏ.
Tống mẫu tươi cười kéo tay Diệp Xu, bà ấy nhiệt tình hỏi nàng bao nhiêu tuổi, hoàn cảnh gia đình thế nào, cha nương làm gì.
Diệp Xu cũng không giấu giếm, nàng trả lời thật từng câu một, thậm chí còn không quên ám chỉ rằng Lăng Vân Bảo mang tiếng xấu thế nào.
Tống mẫu nghe xong thì cười tủm tỉm: "Không ngờ Diệp cô nương còn nhỏ tuổi mà đã là bảo chủ, thật là ngạc nhiên. Thiên Nhi có thể quen cô nương là thằng bé có phúc."
Diệp Xu cười, tiếp tục oán thầm trong lòng: Phu nhân nhà quyền quý chân chính, sao có thể tiến bộ như Tống mẫu, không câu nệ thế tục được.
Tống mẫu nghiêng người nói với phụ nhân bên cạnh: "Đoạn đường Thiên Nhi trở về đều đều được Diệp cô nương chăm sóc, bây giờ nàng ấy đến phủ chúng ta, các ngươi chăm sóc tốt nàng ấy thay cho ta."
Nhóm phụ nhân liên tục nói vâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận