Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 173: Chương 173

Diệp Xu cười cười: "Chuẩn bị nước tắm rửa đi rồi chúng ta nghỉ ngơi sớm."
Trang Phi vui vẻ đồng ý, có lẽ phải chịu khổ lâu rồi, bỗng được ở nơi tốt như vậy, cả người Trang Phi tràn đầy sức sống, vui vẻ chạy đi múc nước.
Diệp Xu ngồi trước gương đồng, nàng tháo trang sức trên đầu, thả búi tóc xuống.
Nước cũng đã được chuẩn bị xong.
Lúc này có một nha hoàn búi tóc na tra mang một rổ hoa đến. Nàng ấy mỉm cười hành lễ với Diệp Xu rồi nói: "Hoa này là hoa hương lan, còn thơm hơn hoa lan bình thường, mỗi lần Nhị cô nương nhà ta tắm đều rắc hoa này, tắm xong trên người sẽ có mùi hương nhàn nhạt. Nhị cô nương đoán giờ này cô nương tắm rửa, nên cố ý dặn dò nô tỳ mang đến đây. Nếu Diệp cô nương không tin thì có thể ngửi thử, rất thơm đó ạ."
Diệp Xu ngửi thử, quả thật mùi rất thơm, nàng vội cảm ơn nàng ấy.
Nha hoàn vội rải cánh hoa vào trong thùng tắm, sau đó quy củ cáo lui.
Trang Phi thấy người đi thì vội vàng đến bên cạnh thùng tắm ngửi thử: "Thơm quá, quả nhiên cuộc sống trong hầu phủ này xa hoa hơn chúng ta nhiều."
"Đúng vậy."
Không quan tâm có phải đang diễn trò hay không, Diệp Xu rất vừa lòng thái độ phục vụ của những người này. Nếu có thể chấm điểm, nàng chắc chắn sẽ đánh giá năm sao.
Nha hoàn rải hoa xong thì rời khỏi Chiết Mai Hiên, sau khi đi nhanh một đoạn, nàng ấy lặng lẽ quay đầu nhìn lại, thấy không ai đi theo mình, nàng ấy chạy nhanh hơn, đến chính phòng bẩm báo với Tống Thanh Dung.
"Quả nhiên nàng ấy chuẩn bị tắm rửa, nô tỳ đã rải hoa, Diệp cô nương rất thích."
Tống Thanh Dung rất vui vẻ, nàng ấy hưng phấn nhướng mày nhìn về phía Tống mẫu.
Tống mẫu cười toe toét, tay còn đang cầm một nửa mảnh thịt trâu khô.
"Bảo chủ Lăng Vân Bảo rất ngoài dự đoán của ta."
Tống mẫu nhai thịt trâu khô, rồi bà ấy nhấc váy lên, bên trong là quần ống bó là quần mà nữ tử luyện võ thường mặc. Bà ấy ngồi vắt chân, thoải mái duỗi lưng.
"Ta vốn tưởng rằng nàng giống như trên giang hồ đồn đãi, tính tình nóng nảy, vô cùng độc ác, không có quy củ. Không ngờ người ta lễ phép, quy củ hơn chúng ta nhiều, ta đã nhìn cẩn thận, trong xương cốt đã vậy, chắc chắn không phải giả vờ."
Vương thị gật đầu, nàng ấy dịu dàng nói: "Con cũng nhìn ra, người không tồi."
"Không chỉ thế, con còn nhìn ra chuyện quan trọng hơn chuyện này." Ánh mắt Tống Thanh Dung phấn chấn, cố ý nói lập lờ.
"Là gì?" Tống mẫu ngồi trên xe lăn bỗng ngồi thẳng lên, thúc giục Tống Thanh Dung nói nhanh.
Tống Thanh Dung sợ Tống mẫu không tin mình nói, nàng ấy cố ý nhìn về phía Vương thị để Vương thị nói.
"Cốt cách nàng ấy rất kỳ lạ, giống cung chủ và Thạch Hộ Pháp vậy, là kỳ tài võ luyện." Vương thị vẫn nói chuyện thùy mị như trước.
Tống mẫu giật mình, ngạc nhiên một lúc lâu mới hoàn hồn, bà ấy nhỏ giọng nói: "Đây là chuyện khó có được, sao lại trùng hợp như vậy?"
"Không đúng, không thể trùng hợp như vậy được. Các ngươi nói xem, liệu có phải vị kia cố ý tìm như vậy không?" Tống Thanh Dung rụt cổ nhỏ giọng nói, thậm chí nàng ấy còn không dám gọi tên người này, chỉ dùng 'vị kia' để thay thế.
Vương thị trầm ngâm, không nói chuyện.
Tống mẫu lắc đầu: "Ta thấy không giống, hắn không thích làm vậy. Thế nhưng có chuyện khéo như vậy, trái lại là duyên phận trời định."
"Hay là chúng ta giúp một tay, để tác hợp bọn họ được không?" Hai mắt Tống Thanh Dung sáng bừng lên.
Tống mẫu trách cứ nhìn nàng ấy: "Tiểu hài tử nói bậy bạ gì đó, mau đi về ngủ đi, chuyện này không phải chuyện của con."
Sau khi Tống Thanh Dung bĩu môi rời đi, Vương thị đi đến trước mặt Tống mẫu, nàng ấy nhỏ giọng nói với Tống mẫu: "Kỳ tài võ luyện và kỳ tài võ luyện, chắc chắn sẽ sinh ra một thiên tài võ từ trong xương cốt."
Tống mẫu nhướng mày, bà ấy gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời Vương thị nói.
"Hơn nữa hắn cũng không còn nhỏ tuổi nữa." Vương thị bấm tay tính toán: "Tháng trước con còn lo lắng chuyện này, mấy năm nay đưa người đến bên cạnh hắn đều không thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận