Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 174: Chương 174

Con rất hy vọng ma chú có thể bị phá vỡ."
"Ôi, đúng vậy." Tống mẫu thở dài: "Nhưng chỉ có chúng ta có tâm tư này cũng vô dụng, con cũng biết đó, trong mắt hắn chưa từng chứa ai khác, chúng ta làm việc đúng bổn phận là được rồi. Nếu tự tiện động đến người hắn dẫn về, chọc hắn không vui, con cũng biết hậu quả sẽ thế nào rồi đó."
"Đương nhiên là con biết." Vương thị rũ mắt, im lặng một lúc, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Nhưng con thấy, mặc dù chúng ta không thể trực tiếp nhúng tay và, nhưng có thể tìm cách gián tiếp. Con thấy Diệp cô nương thông minh, nếu nàng ấy không chê thân phận thư sinh của hắn, chịu đến nơi này bái phỏng, chứng tỏ nàng ấy đối xử với hắn khác biệt. Con thấy bọn họ đều có tâm tư riêng, chỉ là thiếu bước cuối cùng, đâm thủng tầng cửa sổ mà thôi. Chúng ta lặng lẽ giúp đỡ, sẽ thúc đẩy bọn họ, nhưng mánh khóe phải khéo léo, không bị phát hiện mới được."
Tống mẫu nhíu mày, bà ấy cân nhắc một lúc rồi gật đầu, nhưng luôn miệng nhắc nhở Vương thị phải cẩn thận.
Vương thị gật đầu, rồi rời đi.
...
Diệp Xu tắm rửa xong, nàng ngồi trước gương đồng, Trang Phi chải đầu cho nàng xong, không nhịn được hít mạnh một cái.
"Thơm quá, trở về ta sẽ sắp xếp người trồng loài hoa này ở Lăng Vân Bảo, để cho hàng ngày trên người ngài có mùi này." Trang Phi vui vẻ nói.
"Thơm hay không thơm, không quan trọng." Diệp Xu gãi tóc còn ướt, tóc nàng quá dài, không dễ khô, không lau khô thì không ngủ được. Diệp Xu thấy bên ngoài gió lớn, nàng quyết định đi ra tiểu viện một lúc để gió thổi làm khô tóc,
Trang Phi đi trải chiếu cho nàng.
Diệp Xu vắt tay phía sau lưng, nàng đi dạo trong viện hai vòng, rồi đứng bên cạnh ao nhỏ, cúi đầu nhìn cá trong nước. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, thổi bay mái tóc của nàng lên, có mùi hương hoa lan nhàn nhạt tỏa ra bay ra nơi xa.
Tống Thanh Từ đi thong thả đến cửa viện, hắn ngửi thấy mùi này, ánh mắt vô thức dừng trên người Diệp Xu. Tóc đen óng mượt, xõa tung phía sau lưng nàng, như thác nước, che lấp hơn nửa dáng người lả lướt của nàng, dưới làn tóc là váy lụa mỏng màu xanh nhạt, làn váy cũng bay trong gió. Bóng lưng này và cảnh sắc trong viện vô cùng hài hòa, đúng là một mỹ cảnh thế gian khó tìm thấy.
Diệp Xu cảm giác phía sau có người, nàng quay đầu lại nhìn, thì bắt gặp ánh mắt của Tống Thanh Từ. Diệp Xu cười rộ lên, nàng lấy tay vén mái tóc bị gió thổi ra sau tay, lỗ tai và cần cổ trắng nõn lộ ra khiến nàng càng quyến rũ hơn.
Diệp Xu đi về phía trước vài bước chào đón Tống Thanh Từ, nàng chớp mắt hỏi sao hắn lại đến đây.
"Đến xem ngươi thu xếp thế nào rồi." Tống Thanh Từ thản nhiên nói.
"Được rồi, viện này rất đẹp." Diệp Xu nghiêng người, để cho Tống Thanh Từ xem cùng, không chừng Tống Thanh Từ còn chưa nhìn thấy viện này.
"Thích là tốt rồi." Tống Thanh Từ dứt lời, hắn không muốn quấy rầy Diệp Xu nghỉ ngơi, định cáo từ.
"Cũng đã đến rồi, vào phòng uống chén trà đi." Diệp Xu không biết xấu hổ chỉnh lại tóc mình: "Nếu công tử không ngại ta đầu bù tóc rối."
Tống Thanh Từ không do dự đi vào trong, ngồi xuống.
Diệp Xu cầm một cây trâm, búi tóc đơn giản ra sau đầu, nàng cài trâm xong mới ngồi xuống trước mặt Tống Thanh Từ.
"Công tử bái kiến cha rồi sao?" Diệp Xu hỏi.
"Ừ." Tống Thanh Từ trả lời đơn giản.
"Thật ra ta có một câu hỏi, cho đến bây giờ phát hiện công tử xuất thân từ nhà quyền quý, ta bỗng nảy sinh một nghi vấn."
"Cứ nói đi đừng ngại." Tống Thanh Từ ngước lên nhìn Diệp Xu.
"Có cái gọi là cử hiền không tránh thân, nếu lệnh tôn là Hầu gia, công tử muốn thi cử làm quan, về lý chuyện đó rất dễ dàng, để Hầu gia tiến cử ngươi là được. Tại sao lại tìm cha ta, một tên giang hồ thô lỗ không có ý giúp đỡ, ta cảm thấy nếu đã có người thân phận tốt hơn có thể tiến cử ngươi, tìm cha ta ngược lại sẽ khiến ngươi mất mặt." Diệp Xu nói rất hợp tình hợp lý, lôgic đến mức không tìm ra sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận