Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 175: Chương 175

"Đại ca, Nhị ca đều là võ tướng uy phong hiển hách, lưng hùm vai gấu, một người có thể bằng hai người. Nhiều thế hệ ở An Ninh hầu phủ chỉ có một mình ta là đứa bất hiếu, cho dù ta đọc sách nhiều hơn, nhưng lại khó khăn trong việc ăn đủ ba bữa một ngày, thậm chí có khi còn để bản thân đói đến hôn mê. Trong mắt cha ta, ta là một người lập dị, tìm đường chết, rất vô dụng, nên không kỳ vọng gì ở ta. Ông ấy cảm thấy ta như vậy, nếu xuất sĩ làm quan, ba ngày lại đổ bệnh, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến triều đình, vậy nên ông ấy không muốn tiến cử ta xuất sĩ."
Tống Thanh Từ giải thích với giọng trầm thấp, rồi rũ mắt yên lặng uống trà.
Diệp Xu nhìn hắn như muốn khoét một lỗ trên người hắn, thoạt nhìn quả thật hắn rất đáng thương.
"Vậy nên ngươi muốn chứng minh cho cha ngươi xem, ngươi có thể đúng không?" Diệp Xu cổ vũ, nàng mở to hai mắt nhìn Tống Thanh Từ, dường như hoàn toàn đắm chìm trong chuyện xưa mà Tống Thanh Từ kể.
Tống Thanh Từ gật đầu.
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo cha ta giúp ngươi!" Diệp Xu bảo Tống Thanh Từ không được nổi giận: "Bây giờ ngươi có thể ăn ba bữa cơm một ngày như bình thường, mặc dù ngươi ăn ít hơn người bình thường một chút, nhưng không sao, chúng ta cứ đi từng bước một, chắc chắn sẽ khỏe lại. Đến lúc đó thân thể ngươi cường tráng, thể hiện tài năng ở trên triều đình, làm quan lớn, chắc chắn sẽ khiến cha ngươi ngạc nhiên đến mức rớt cằm, hãy để ông ấy hối hận!"
Diệp Xu giống như một tỷ tỷ tri kỷ, dùng năng lượng của mình để an ủi Tống Thanh Từ.
Tất cả mọi người đều diễn sâu như vậy, nếu nàng không diễn thì rất có lỗi với việc Tống Thanh Từ dẫn rất nhiều diễn viên quần chúng đến như vậy, càng có lỗi với bản thân vì ở một nơi tốt như vậy. Đây là phí trả chỗ ở.
"Đa tạ." Dường như Tống Thanh Từ thật sự bị khích lệ, hắn đứng bật dậy hành lễ tạ ơn Diệp Xu.
"Công tử khách sáo quá, chúng ta là bằng hữu, cũng coi như vào sinh ra tử, giao tình hơn mạng." Diệp Xu cười ha ha, nàng hỏi Tống Thanh Từ ở đâu, có thể cho nàng nhìn phòng hắn ở được không.
Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu đầy khó hiểu.
"Thật ra ta rất ngạc nhiên về nơi ở của công tử, không biết người có tính cách như công tử sẽ bố trí phòng như thế nào."
Tống Thanh Từ lập tức dẫn Diệp Xu đến viện của mình.
Diệp Xu tò mò nhìn quanh phòng Tống Thanh Từ một lượt, nàng chỉ vào một cái bình quý báu đặt trên giá, hỏi Tống Thanh Từ xem nó có nguồn gốc như thế nào.
"Ta được một người tặng lúc sinh nhật tám tuổi."
"Vậy bức tranh kia thì sao?" Diệp Xu chỉ vào bức tranh sơn thủy trên tường, nàng hỏi.
"Cũng là được người khác tặng vào dịp sinh nhật."
Tống Thanh Từ giải thích rất qua loa, chỉ theo một khuôn mẫu, nhưng Diệp Xu cũng không bới ra được khuyết điểm. Nàng tiếp tục đi thong thả, đi đến trước bàn, lật xem bảng chữ mẫu Tống Thanh Từ viết.
Trước đây lúc ở chung với Tống Thanh Từ, Diệp Xu đã từng nhìn thấy chữ viết của Tống Thanh Từ, vậy nên nàng rất rõ chữ hắn như thế nào. Nếu hắn giả bộ, chắc chắn sẽ bỏ sót chi tiết nhỏ.
Diệp Xu giả vờ lơ đãng mở bảng chữ mẫu ra, nàng nhìn thấy chữ viết nắn nót, uyển chuyển trên giấy thì bĩu môi, lập tức đóng bảng chữ mẫu lại.
Qủa thật là chữ của Tống Thanh Từ.
Sư phó đạo cụ vất vả rồi, không ngờ đến cả cái này mà ngài cũng làm được!
Diệp Xu còn nhìn thấy bàn cờ gần cửa sổ, cách bố trí này rất giống thói quen hàng ngày và sở thích của Tống Thanh Từ.
Không có thêm thu hoạch gì nên Diệp Xu cáo từ Tống Thanh Từ.
Sau khi Diệp Xu trở về phòng, nàng nhìn thấy Trang Phi đang đổ một túi gì đó vào lư hương.
"Đây là cái gì?" Diệp Xu hỏi.
"Nhị cô nương sai người đưa hương thảo đến, mùi rất dễ ngửi." Trang Phi vui vẻ nói.
"Đừng cho nữa, ta không thích mùi quá nồng." Diệp Xu uống một ngụm trà rồi nằm xuống giường nhỏ, nàng nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được buồn cười, nàng cười nhạo ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận