Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 177: Chương 177

Nhưng hắn lại đáng sợ vậy đó, cho dù thở một hơi thôi cũng khiến người ta sợ hãi, có thể không cần gặp thì sẽ không gặp. Dù sao Triệu Lăng vẫn phụ trách hầu hạ bên cạnh cung chủ, đã quen chịu đựng, đi gặp nhiều hơn một lần cũng không sao.
Triệu Lăng bị Tống Thanh Dung lắc đến mức không kiễn nhẫn, hắn ta bỏ tay nàng ấy ra, trừng nàng ấy một cái, cuối cùng vẫn đi. Một lúc sau Triệu Lăng trở lại, hắn ta gật đầu với Tống Thanh Dung.
Tống Thanh Dung vô cùng vui mừng, nàng ấy nhảy cẫng lên, sau khi tạ ơn Triệu Lăng thì vui vẻ rời đi.
Triệu Lăng thấy nàng ấy như vậy, lại nhớ tới lời Trang Phi vừa nói với mình, vẻ mặt sầm xuống.
...
Buổi trưa hôm sau, Tống mẫu mở yến tiệc chiêu đãi Diệp Xu, bà ấy còn mời thuyết thư và người hát hí khúc đến cho náo nhiệt.
Dù sao cũng là yến tiệc của nhà quyền quý, đồ ăn đầy bàn khiến người ta hoa cả mắt, trâu non, gà hầm, súp vịt trời, cá nướng, trứng chim bồ câu ăn với dấm măng, vây cá hầm... Diệp Xu nhìn mọi thứ, mỗi món đều phải nếm thử một miếng. Bởi vì có rất nhiều đồ ăn, nàng ăn như vậy, có vẻ như ăn rất nhiều, cuối cùng ăn no đến nỗi có cảm giác bụng mình sắp vỡ.
Đám người Tống mẫu nhìn Diệp Xu ăn ngon như vậy thì rất vui mừng. Bởi vì trước kia các bà ấy luôn lo lắng cho người không ăn được kia, bây giờ thấy có thể ăn nhiều như vậy, không biết vui vẻ đến mức nào.
Lúc này, có hạ nhân đến bẩm báo với Tống mẫu, nói bên Tống Thanh Từ chưa ăn một miếng cơm nào, chỉ uống hai ngụm trà.
Tống mẫu nghe vậy thì buồn rầu, bà ấy vỗ vỗ đùi, lập tức than phiền với Diệp Xu.
Diệp Xu nhân cơ hội này hỏi Tống mẫu, nguyên nhân khiến Tống Thanh Từ mắc bệnh kén ăn là gì.
“Cha hà khắc, nuôi nhi tử trở thành một con cọp con. Có một lần đứa nhỏ này bị cha bỏ vài núi hoang, không biết thằng bé hoảng sợ thế nào, từ đó thì trở thành như bây giờ.”
Tống mẫu vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, bà ấy dùng khăn lau mắt, lặng lẽ quan sát phản ứng của Diệp Xu.
“Thật kỳ lạ, chúng ta chuẩn bị nhiều sơn hào hải vị như vậy nhưng hắn lại không ăn một miếng nào, chỉ ăn đồ ăn Diệp cô nương nấu.”
“Thật ra những món ăn này đều rất ngon, nhưng đều là món chính, dễ khiến người kén ăn cảm thấy chán ngấy, càng nhiều món thì càng như vậy. Chọn những món thanh đạm, vừa có thể khai vị, vừa dễ tiêu hóa, cứ ăn dần dần như vậy là được.”
“Đúng vậy.” Tống mẫu bừng tỉnh, bà ấy vội dặn dò phòng bếp nấu cơm cho Tống Thanh Từ như lời Diệp Xu nói.
“Chẳng lẽ trước kia phu nhân chưa từng tìm đầu bếp cho hắn sao?” Diệp Xu hỏi.
“Có tìm! Không biết đã tìm bao nhiêu người! Nhưng không có một ai có chừng có mực, có thể hầu hạ hắn được.” Tống mẫu thở dài: “Có lẽ những người đầu bếp đó chỉ biết nấu ăn, không biết chăm sóc cơ thể cho người khác. Hơn nữa nhi tử ta rất hư, chưa bao giờ nói yêu cầu ra miệng, ngày nào cũng để mặc mọi người suy đoán. Có khi bữa này hắn có thể ăn được món đó, nhưng bữa khác lại không, mọi người không đoán được, nên nghĩ làm thêm vài món nữa đưa đến trước mặt hắn cho hắn lựa chọn, nhưng càng như vậy hắn lại càng không ăn. Không ăn, bị đói, nhưng lại không hề yêu cầu gì khác! Hắn như vậy khiến người ta rất lo lắng!”
Cuối cùng Diệp Xu cũng hiểu được tại sao đại ma đầu lại bảo ‘cha’ hắn ghét bỏ hắn làm kiêu, giải thích rất hợp tình hợp lý, hắn chính là già mồm cãi láo! Tìm đường chết! Với tật xấu này của hắn, đổi thành gia đình bình thường, đã đá bay hắn tám trăm lần từ lâu rồi, sao không để hắn đói chết cho rồi.
Nhưng vận khí hắn rất tốt, dày vò đến khi hắn hai mươi tuổi mà vẫn chưa chết, cuối cùng chạy tới ám nàng. Vậy nên may hay xui rủi đều là nàng.
“May thay bây giờ hắn gặp được Diệp cô nương, ta không ngờ, đồ ăn Diệp cô nương nấu lại hợp khẩu vị của hắn như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận