Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 179: Chương 179

Như vậy, lúc món canh trứng được hấp xong sẽ có mùi thơm của lá trúc, mùi hương sẽ khiến người ăn có cảm giác ngon miệng hơn, dụ dỗ người ăn muốn ăn nhiều hơn nữa.
Theo cách như vậy, bước đi này hẳn sẽ không có sai lầm. Nhưng mà, từng người có khẩu vị khác nhau, huống hồ đại ma đầu lại có chướng ngại với đồ ăn, hắn không muốn ăn cũng thật bình thường.
Sau khi Tống Thanh Từ dùng chiếc khăn tay màu trắng văn nhã của hắn lau khóe miệng, rồi mới tùy ý liếc mắt nhìn Lưu Phương đang quỳ trên mặt đất kia.
Thân thể của Lưu Phương càng run rẩy lợi hại hơn.
Diệp Xu lo lắng đại ma đầu cho rằng do hôm nay hắn ăn không hợp miệng món canh trứng, là bởi vì sự có mặt của Lưu Phương, nàng vội vàng chủ động gánh vác trách nhiệm.
“Trách ta không tốt, làm ra món ăn không hợp khẩu vị của công tử. Hắn ta là trợ thủ mà ta chọn tới để giúp đỡ ta, chuyện này không có quan hệ gì với hắn ta cả.”
Ở trước mặt nàng, đại ma đầu còn đang giả dạng là thư sinh, hắn sẽ không đến mức bởi vì chuyện này mà nổi nóng giết người, Diệp Xu còn cố ý giả vờ không hiểu gì đi hỏi Lưu Phương
“Cũng không phải do ngươi làm, ngươi hà tất phải sợ hãi như vậy, chẳng lẽ Tam công tử có thể ăn luôn ngươi sao?”
Sau khi Lưu Phương nghe được lời nghi ngờ của Diệp Xu, hắn ta sợ đến mức ngay cả run cũng không dám run lên, vùi đầu xuống nỗ lực kiềm chế cảm xúc sợ hãi của bản thân.
“Tiểu nhân lần đầu tiên nấu ăn cho Tam công tử…Không thể khiến Tam công tử hài lòng…Rất xin lỗi Tam công tử…đã cô phụ Diệp cô nương dạy bảo…” Lưu Phương đứt quãng giải thích, nghe giống như một tiểu đầu bếp chưa trải sự đời.
“Ngươi đâu có sai gì, món canh trứng này là do ta quyết định làm như thế nào mà, cũng là do ta dạy ngươi, ngươi chỉ nghe ta phân phó mà làm thôi. Công tử nhà ngươi muốn phạt, thì cũng phải phạt ta.” Diệp Xu nhìn về phía Tống Thanh Từ, ôn tồn giải thích với hắn: “Đúng là chuyện này không liên quan tới hắn ta.”
Tống Thanh Từ vẫy tay, ý bảo Lưu Phương đi xuống.
Lưu Phương như được đại xá, lập tức dập đầu tạ ơn, sau đó hắn ta khom lưng trốn nhanh như chuột.
Diệp Xu nhìn hắn ta như vậy, bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch tìm người nối nghiệp cho bản thân thật xa vời.
“Ta không thể làm ra đồ ăn hợp tâm ý của công tử, thật xin lỗi. Ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.”
Diệp Xu nhìn dáng vẻ bắt bẻ này của Tống Thanh Từ, nàng cũng lười phải tiếp tục quản hắn. Người làm ra vẻ chính là ngươi, xứng đáng lắm!
Tống Thanh Từ yên lặng, hắn an tĩnh nhìn chén canh trứng trên bàn.
Diệp Xu cho rằng hắn bởi vì chén canh trứng này mà muốn chiến tranh lạnh với nàng, nên nàng định xoay người chạy đi, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ đồ sứ va chạm vào nhau.
Diệp Xu kinh ngạc quay đầu nhìn, phát hiện Tống Thanh Từ đã cầm lấy thìa, bắt đầu ăn chén canh trứng đó.
Không lẽ người này có tật xấu gì sao?
Diệp Xu rất muốn chất vấn hắn vì cái gì, nhưng thời điểm đại ma đầu ăn cơm rất yên lặng, Diệp Xu không đành lòng quấy rầy hắn. Đây gọi là lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện, hắn còn là một hài tử đáng thương mắc bệnh kén ăn, nên trong lúc hắn ăn cơm tuyệt đối không nên kích thích hắn. Diệp Xu miễn cưỡng nhẫn nại đến lúc hắn ăn xong mới dám hỏi hắn.
“Ngươi có thể ăn, sao lúc nãy lại phun ra một ngụm?”
Tống Thanh Từ: “Tanh.”
Trong món canh trứng có bỏ thêm tôm bóc vỏ, từ “tanh” của Tống Thanh Từ chắc là ám chỉ độ “tươi” của tôm bóc vỏ.
“Sở dĩ ta chọn nước sốt tôm bóc vỏ này, chính là muốn công tử dần dần thích ứng với việc ăn trứng thịt cá, như thế mới có thể cường thân kiện thể. Công tử ăn chay lâu năm, cứ tiếp tục như vậy cơ thể sớm muộn gì cũng hỏng.” Diệp Xu giải thích nguyên nhân vì sau nàng lại chọn lựa nguyên liệu như vậy, nàng hỏi Tống Thanh Từ: “Nếu công tử cảm thấy món canh trứng này tanh, sao hiện tại lại ăn như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận