Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 180: Chương 180

“Ta không muốn cô phụ ý tốt của cô nương.”
Thanh tuyến của Tống Thanh Từ mềm mại ấm áp, giống như một con cừu non đang kêu “mị mị”.
Lời nói này, giọng điệu này, khiến người nghe thấy cảm thấy đau lòng.
Nhưng cẩn thận phân tích thâm ý phía sau câu nói này, Diệp Xu lập tức gạch bỏ chữ “đau lòng”, thay đổi thành “ha ha”.
Câu “Ta không muốn cô phụ ý tốt của cô nương” sẽ được phân tích ý nghĩa như sau:
Một, đại ma đầu đúng là không thích món canh trứng có nước nước sốt tôm bóc vỏ này.
Hai, bởi vì canh trứng là do hắn kêu làm, vừa mới nãy lại thấy nàng tức giận, cho nên đại ma đầu miễn cưỡng ăn món này cho xong.
Ôi trời ơi, nàng làm cho hắn một chén canh trứng, hắn còn dùng đạo đức để bắt cóc nàng.
Ai ép ngươi ăn, nhổ ra!
“Không thích ăn thì không cần ăn, hà tất phải miễn cưỡng bản thân.” Diệp Xu cự tuyệt bị bắt cóc.
Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu một cái, rồi từ từ rũ đôi mắt xuống, ngoan ngoãn mà không lên tiếng.
Khi một người chất vấn một người khác, đối phương im lặng không đáp lại, rất dễ dàng khiến người chất vấn sinh ra tâm lý áy náy.
Hiện tại Diệp Xu chính là ở trạng thái này, nàng không nhịn được mà âm thầm nghĩ lại lúc nãy bản thân có phải quá hùng hổ dọa người không.
“Vậy lần sau ngươi có thể nói ra món ăn ngươi muốn ăn nhé, để đầu bếp tới làm cho ngươi ăn.” Ngữ điệu khi nói của Diệp Xu trở nên mềm mại hơn chút.
“Ta không có thứ gì muốn ăn.”
Lời nói trong trẻo lạnh lùng khi nói ra câu này, lại lộ ra vài phần đáng thương.
Đúng là thật đáng thương, mỗi người đều ăn được mỹ thực, chỉ có hắn là gặp khiếm khuyết ở phương diện này, đồ ăn đối với hắn, chỉ là thứ phải nuốt xuống để duy trì sinh mệnh.
Diệp Xu cảm thấy bản thân nàng có hơi nóng vội, nàng cần từ từ bồi dưỡng Tống Thanh Từ để hắn có thể ăn uống bình thường, khiến hắn dần dần khôi phục cân nặng, có thể dùng loại ẩm thực bình thường, rồi giao hắn cho mấy đầu bếp thích hợp với hắn. Dù sao thì bây giờ là thời kỳ mấu chốt để khôi phục, một khi hắn bị kích thích sẽ bị phản phệ lại, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lông lão hổ là phải vuốt, nếu mạnh mẽ nhổ lông, chỉ hại người hại mình.
“Mấy ngày nay luôn khiến Diệp cô nương phải nhọc lòng, ta thật băn khoăn. Ta đã cẩn thận suy nghĩ lại, cha của ta nói rất đúng, thân thể này của ta chỉ biết làm liên lụy đến người khác. Hiện tại còn liên lụy đến cô nương, mong Diệp cô nương trở về Lăng Vân Bảo đi, tại hạ không làm phiền cô nương nữa.”
Tống Thanh Từ nhẹ giọng mà nói hết lời này, mặt mày thành thật mà rũ xuống, giống như một con cừu non ủ rũ do bị cừu mẹ vứt bỏ.
Diệp Xu: “…”
Đúng là ngày đêm nàng đều tơ tưởng muốn vứt bỏ Tống Thanh Từ, nhưng bây giờ Tống Thanh Từ lại nói những lời này ra, Diệp Xu lại không có tí vui mừng nào, bởi vì hắn không phải thật tâm!
Nguyên nhân có thì có hai: Một, đại ma đầu trăm phương ngàn kế làm ra một trận địa ở Hầu phủ như vậy để lừa dối nàng, mục đích chỉ là muốn tiếp tục diễn kịch với nàng. Nếu là “tiếp tục”, vậy đại ma đầu không có ý định rời khỏi nàng. Hai, thử hỏi một cường giả đột nhiên khác thường, đột nhiên giờ vở yếu đuối như vậy, nguyên nhân chủ yếu là hắn định thiết kế bẫy rập gì đó, chờ con mồi nhảy vào. Nếu đại ma đầu không muốn tới Lăng Vân Bảo, hắn thật sự muốn nàng rời khỏi, thì hắn có thể lấy địa vị cuồng ngạo lãnh khốc của cung chủ Lăng Dương Cung ra, muốn nàng đi như thế nào thì nàng đi như thế đó, chứ cần gì phải mắc công giả vờ đáng thương trước mặt nàng.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, công tử sao có thể lật lọng, ngươi đã quên ngày hôm qua chúng ta đã nói gì rồi sao, cha ngươi càng xem thường ngươi, chúng ta càng phải chứng minh cho cha ngươi xem!
Sợ cái gì, không có cái khổ nào là chịu không được, cũng không có khó khăn nào là giải quyết không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận