Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 181: Chương 181

Ngươi khó khăn khi ăn cơm, chúng ta có thể từ từ ăn, ngươi xem, hiện tại ngươi có thể một ngày miễn cưỡng cũng ăn được ba bữa cơm, tuy rằng ngươi ăn còn hơi ít, nhưng hy vọng khôi phục lại rất lớn. Ta còn trông cậy việc cha ta tiến cử ngươi đấy, sau này đến Lăng Vân Bảo ta còn phải dựa vào ngươi giúp đỡ. Chúng ta phải có lòng hăng hái tranh đua, ngươi không thể sống uổng phí như vậy được.”
Diệp Xu giơ lên một nắm tay, cố ý dùng ánh mắt khích lệ để nhìn Tống Thanh Từ, để hắn nhất định không được nhụt chí.
Đáy mắt Tống Thanh từ vẫn có hơi do dự: “Diệp cô nương thật sự hy vọng tại hạ đi sao?”
“Đương nhiên!” Diệp Xu khẳng định gật đầu, cười hắc hắc với hắn.
Tống Thanh Từ cũng cười nhạt, gật gật đầu, nói lời cảm tạ với nàng: “Diệp cô nương vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Diệp Xu nói: “Bởi vì công tử là người tốt, đáng giá được người khác dịu dàng đối đãi.”
Nếu ngươi là người tốt, thì chắc thế giới này không có người xấu, ha ha.
Tống Thanh Từ lại rũ đôi mắt xuống lần nữa: “Ta sợ ta không tốt như cô nương nghĩ, hơn nữa không phải ai cũng đối xử với ta tốt giống như cô nương.”
Diệp Xu: “Đó là do mắt họ mù.”
Thật ra là do mắt ta mù!
“Nếu lần sau khi cô nương hành tẩu giang hồ, lại đụng phải một người giống ta như vậy, cô nương cũng sẽ chiếu cố người đó tốt như cô nương chiếu cố ta sao?” giọng nói của Tống Thanh Ngữ vẫn ôn tồn, nhưng ở chỗ Diệp Xu không nhìn thấy, dưới đáy mắt hắn chứa sự sắc bén.
“Đương nhiên sẽ không!” Diệp Xu không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay lập tức.
Toàn bộ giang hồ này chỉ có một vị đại ma đầu mà nàng đắc tội không nổi, chỉ một con hàng trước mắt này là đủ rồi, nàng là do bị điên, rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi hầu hạ vị tổ tông này.
Suy nghĩ của Diệp Xu lại bay xa một lần nữa, nàng không biết rằng bản thân đã rơi vào bẫy của Tống Thanh Từ.
“Vì sao Diệp cô nương chỉ đối xử tốt với một mình tại hạ?” Tống Thanh Từ vòng qua vòng lại, cuối cùng đưa vấn đề trở lại nơi bắt đầu, nhưng mà lần này hắn lại thêm “một mình”.
Đến tận lúc này Diệp Xu mới nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy của Tống Thanh Từ.
Cách nhiều ngày như vậy, Diệp Xu còn tưởng rằng Tống Thanh Từ đã quên chuyện “xấu hổ” giữa họ ở khách điếm Lư Châu lúc trước. Nếu hắn không thích nàng, thì bỏ qua chuyện này không phải xong rồi sao, tại sao lại muốn nhắc tới?
Thử nghĩ lại xem, một người không thích người đó, vì sao lại muốn so đo người đó có thích bản thân hay không, một hai phải đào bới lên để hỏi làm gì?
Vậy thì, có hai loại khả năng: Một, hắn là đại ma đầu, tra tấn người khác là bản tính của hắn, muốn nhìn thấy nàng hu hu chít chít khó chịu; Hai, có khả năng hắn thích nàng.
Nếu đặt ở khoảng thời gian trước, Diệp Xu phân tích một hồi, nhất định sẽ nhận được câu trả lời phủ định. Nhưng hiện tại Diệp Xu một lần nữa phân tích tình huống trước mặt này, nàng không dám phủ định tuyệt đối nữa.
Đại ma đầu tặng nàng ba món lễ vật: Ngọc bội, kẹp tóc, trâm ngọc.
Năm lần bảy lượt đại ma đầu tìm lý do dính nàng, không muốn đường ai nấy đi với nàng.
Thậm chí đại ma đầu còn vì nàng mà làm một vở kịch hầu môn mà trước đây chưa từng có, rất hào phóng.
Đương nhiên, những thứ này có thể là do hắn xuất phát từ lạc thú, muốn chơi với nàng mà thôi.
“Công tử cảm thấy ta vì sao lại chỉ đối tốt với một mình ngươi?” Diệp Xu ném vấn đề này lại cho hắn, để Tống Thanh Từ nói ra suy nghĩ của hắn.
Tống Thanh Từ và Diệp Xu bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của đại ma đầu, như hồ sâu nước lặng, sâu kín không thấy đáy, có hơi khiếp người. Diệp Xu nhìn không được lâu lắm, nàng rất nhanh rũ mắt xuống, tránh né đối diện với mắt hắn.
Không khí xung quanh có hơi ngưng kết lại, nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận