Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 182: Chương 182

“Không phải ngươi vẫn luôn khen ta đẹp sao, hiện tại vì sao lại không dám nhìn ta?” Thanh âm của hắn đột nhiên xuất hiện, xé mở không gian yên tĩnh trống trãi.
Diệp Xu giật mình, trái tim nàng đập lỡ nhịp, nàng cẩn thận ngước mắt lên, nhìn về phía Tống Thanh Từ.
Trường mi tú mục, dung nhan anh tuấn, giữa mày hiển lộ một cổ khí thế sắc bén khiếp người. Lúc bình thường hắn sẽ không như vậy, so với lúc này hắn sẽ thu liễm mà trầm tĩnh hơn, điều này chứng minh thái độ của hắn lúc này rất nghiêm túc. Đại ma đầu không phải nói đùa, hắn đang đứng đắn dò hỏi đáp án của vấn đề này.
Diệp Xu cảm giác bản thân như tiến vào một vòng hỏi đáp sinh tử. Tống Thanh Từ chính là Diêm Vương địa ngục, mà nàng chỉ là một con quỷ lỗ mãng bị thẩm phán áp giải đến đây, một khi trả lời gian dối, sẽ bị đánh thẳng vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
“Ta…”
Diệp Xu lại nhìn Tống Thanh Từ một cái, rồi lông mi run rẩy hơi hơi gật đầu, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Câu hỏi muốn mệnh nàng như vậy, tốt nhất là nàng không cần trả lời mới an toàn.
Vì thế, trong nhà lại an tĩnh, không khí xung quanh lần thứ ngưng kết lại.
Một cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ thổi vào trong phòng, khiến tóc mái của Diệp Xu vốn rơi xuống khi còn bận rộn trong bếp, lại một lần nữa bị gió thổi từ phía sau tai đến trên má.
Tống Thanh Từ duỗi tay giúp Diệp Xu vén lọn tóc ra phía sau tai cô.
Khi đầu ngón tay ấm áp của Tống Thanh Từ, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đến vành tai cô, trong nháy mắt đó khiến toàn thân Diệp Xu cứng đơ như cục đá.
Chuyện này, này, này, ý tứ này đã đủ rõ ràng rồi, nàng muốn lừa gạt bản thân cũng không được.
Diệp Xu cảm thấy bản thân như đang ngồi trên lưng Tôn Ngộ Không, trong khoảnh khắc Tống Thanh Từ vén tóc cho nàng, nàng chỉ cần cọ một chút là sẽ bay lên trời cao, bay thẳng đến Tây Thiên luôn!
Rốt cuộc nàng đã làm chuyện xấu đến mức tán tận lương tâm gì, lại khiến nàng độc chiếm sự sủng ái của một tên đại ma đầu.
“Ta từng nghe ngươi nói, tạm thời ngươi không suy xét đến tư tình nhi nữ?” Đột nhiên Tống Thanh Từ mở miệng hỏi.
Đề tài này có khuynh hướng càng ngày càng sáng tỏ, Diệp Xu rất sợ câu tiếp theo của hắn, đại ma đầu sẽ thẳng thắn nói thích nàng.
Cầu ngươi, ngươi đừng quên thân phận đại ma đầu cao cao tại thương của ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện thích một yêu nữ giang hồ chỉ nấu cơm cho ngươi ăn chứ, quá không có đạo đức!
Trong đầu Diệp Xu như có sông cuộn biển gầm, nghĩ đến vô số lý do lấp liếm. Cuối cùng trong thời khắc nguy cấp quan trọng này, nàng quyết định tiếp tục lấy cha ra hãm hại.
“Thật ra ta không phải là nữ nhi thân sinh của cha ta.” Đột nhiên Diệp Xu nói với Tống Thanh Từ như vậy.
Tống Thanh Từ ngẩn ra, hắn không dự đoán được Diệp Xu sẽ có câu trả lời như vậy.
Vì thế mà, tiết tấu của cuộc nói chuyện đã bị Diệp Xu thành công làm lệch, Tống Thanh Từ đặt sự chú ý vào vấn đề thân thế của Diệp Xu.
“Trước khi có một lão nhân đi theo bên người cha ta, chúng ta đều gọi bà ta là Chu Tam tỷ, có một thời điểm ta và bà ta cãi nhau, trong lúc vô tình bà ta lỡ lời nói ra thân thế của ta. Thật ra ta không phải thân sinh của cha ta, ta là kỳ tài luyện võ mà lão ta lựa chọn bên trong một đám cô nhi. Lão ta nhận nuôi ta làm nữ nhi, nuôi nấng ta lớn lên, bồi dưỡng ta đến ngày hôm nay, kỳ thật chỉ vì muốn có một con rối toàn tâm toàn ý làm chuyện xấu giúp lão ta.”
Diệp Xu nói tới đây, thương tâm mà rũ đôi mắt xuống. Bởi vì trong lúc nhất thời, cảm xúc bị dao động, nàng dùng tay đỡ trán, suy sút dựa vào bàn. Đến khi Tống Thanh Từ kéo tay nàng ra, thời điểm nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt Diệp Xu đã đỏ, nàng thành công rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận