Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 184: Chương 184

Trang Phi lập tức thành thật, ngoan ngoãn nhận lỗi, nhanh chóng thu dọn đồ vật thật sạch sẽ, rồi gọi bọn thuộc hạ ở tiền viện đến, báo cho họ biết phải lập tức rời đi.
Bên này ồn ào như vậy, Tống mẫu bên kia đương nhiên sẽ nhận được tin tức, bà ấy lập tức phái Vương thị đến dò hỏi.
Đột nhiên Diệp Xu không biết nên giải thích với những người này như thế nào. Nàng không thể nói với bọn họ rằng do đại ma đầu của các người hình như đang thích ta, ta thật sự sợ hãi, cự tuyệt hắn, nên giờ muốn chạy trốn. Chuyện này nếu bọn thuộc hạ của đại ma đầu biết, không chừng sẽ phẫn nộ gấp mười lần Trang Phi lúc nãy, nhất định bọn họ sẽ ồn ào cầm đao đến, băm nàng thành thịt nát.
“Sao giờ lại nói đi thì đi rồi, đã nói sẽ ở lại mấy ngày mà.” Vương thị dịu dàng hỏi.
“Trong nhà ta có việc gấp, thực xin lỗi.” Diệp Xu nói với Vương thị, nàng vừa nhận được tin tức, lão Bảo chủ sinh bệnh, nên nàng không thể không trở về được.
“Vậy à –” Nếu đứa nhỏ này hiếu thuận, nào có đạo lý ngăn cản nàng được. Vương thị đành phải đáp ứng, sai người mang đến rất nhiều lễ vật để Diệp Xu mang đi.
Sau khi Diệp Xu chào từ biệt Tống mẫu và Vương thị, thì nàng cưỡi ngựa dẫn theo một đám người rời đi từ cửa nam thành Dương Châu.
Bên nàng thiếu một đại ma đầu đi theo, thật là sảng khoái!
Diệp Xu dẫn theo bọn thuộc hạ vui vẻ cưỡi ngựa ra khỏi thành, lúc nàng cảm thấy bản thân tiêu sái hết sức, thì nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa đang tiến lại gần. Nàng còn tưởng là người đi đường khác, nên không nghĩ nhiều, còn cố ý để ngựa thả chậm tốc độ lại, để ngựa của người phía sau đi trước.
“Diệp cô nương!”
Là thanh âm của Triệu Lăng.
Diệp Xu kinh ngạc quay đầu, thì nhìn thấy Tống Thanh Từ ăn mặc hoa bào hình trăng non, cưỡi ngựa đuổi theo các nàng. Tống Thanh Từ cũng đang nhìn cô. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Xu cảm nhận được ý trách cứ trong đôi mắt của Tống Thanh Từ.
Diệp Xu lập tức dừng ngựa lại, tìm một chỗ yên lặng ở ven đường, nàng định tính toán sẽ khóc than khi gặp Tống Thanh Từ, rồi mời hắn trở về.
Nhưng không đợi Diệp Xu ấp ủ cảm xúc thật tốt, Tống Thanh Từ đã lên tiếng trước nàng.
“Cô nương đã đáp ứng với ta, sẽ dẫn ta đến Lăng Vân Bảo, bây giờ mời cô nương hãy tuân thủ hứa hẹn. Ta sẽ không trở thành phiền toái của cô nương, cô nương cứ yên tâm.” Đôi mắt Tống Thanh Từ bình tĩnh nhìn Diệp Xu, ngữ khí khi nói chuyện cũng rất lạnh lùng, cả người hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh và ổn định.
“Ngươi nghĩ kỹ rồi à, muốn cha ta tiến cử ngươi?” Diệp Xu do dự một chút, mới hỏi một câu.
Tống Thanh Từ ngẩn ra, sau đó hắn hơi nghiêng đầu, làm lộ ra đường cong hàm dưới xinh đẹp của hắn. Hắn cười khẽ một tiếng, khóe miệng của hắn thoáng hiện một đường cong hoàn mỹ.
Nụ cười này thật ra không phải xuất phát từ sự vui vẻ, mà càng giống như đang châm chọc hoặc tự giễu.
“Muốn.” Tống Thanh Từ cho Diệp Xu một câu trả lời khẳng định.
Trong lòng Diệp Xu đương nhiên hiểu rõ, nụ cười khẽ lúc nãy của Tống Thanh Từ có ý tứ khác, kỳ thật hắn đuổi theo nàng không phải vì mục đích muốn cha nàng tiến cử hắn, mà chỉ vì muốn đuổi theo nàng.
Chẳng lẽ, đại ma đầu muốn biểu đạt tình cảm với nàng sao?
Nhưng nàng nhìn dáng vẻ trầm tĩnh hờ hững của hắn, ngay cả nửa câu lời ngon tiếng ngọt cũng không có, sao có thể khiến nàng tin tưởng “tình cảm” của hắn đây?
Cho dù hắn có thích, chắc cũng không đủ thích, nếu thật sự ở phương diện này có thành ý, đáng ra nên thẳng thắn nói ra thân phận chân thật của hắn trước đã.
Tình cảm chân thành, được thành lập trên cơ sở thẳng thắn và tin tưởng lẫn nhau.
Mà giữa nàng và Tống Thanh Từ, cái nào cũng không có.
Nhưng cứ mặc kệ như vậy, dù sao đại ma đầu đi theo nàng đến Lăng Vân Bảo chỉ có chỗ tốt, chứ không có chỗ xấu. Lão bảo chủ Diệp Hổ tâm cơ khó lường, tính tình hung lệ, rất khó đối phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận