Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 186: Chương 186

Trang Phi nghe vậy, sợ tới mức nước mắt rơi xuống, quỳ bò đến trước mặt Diệp Xu, thỉnh cầu nàng tha thứ cho chính mình, về sau nàng ấy không dám nữa, sẽ nghe theo lời phân phó của Diệp Xu, một chữ cũng không dám làm sai.
“Ta cho ngươi quá nhiều cơ hội, hiện tại đã chậm rồi.” Diệp Xu nắm lấy cổ áo của Trang Phi, sau khi răn dạy nàng ấy, thì lấy một tờ ngân phiếu trong tay áo ra đặt lên tay Trang Phi: “Duyên phận chủ tớ đã cạn, đường ai nấy đi, ngươi đi đi.”
Trang Phi kinh ngạc nhìn Diệp Xu, sau đó nhìn tờ ngân phiếu trên tay, yên lặng để ngân phiếu vào trong tay áo.
“Cô nương, ta—”
Không kịp để Trang Phi nói hết lời, Diệp Xu đã cưỡi lên ngựa, ra lệnh mọi người khởi hành.
Các tùy tùng thấy thế, tuy vẫn còn luyến tiếc Trang Phi, nhưng không thể không phục tùng mệnh lệnh mà rời đi. Bởi vì có trường hợp của Trang Phi, bọn họ không muốn giống nàng ấy bị chủ nhân đuổi đi.
Tống Thanh Từ được Triệu Lăng nâng lên ngựa, chủ tớ hai người cưỡi ngựa theo sau rời đi.
Trang Phi ngơ ngác quỳ thật lâu tại chỗ này, sau đó mới từ từ đứng lên.
……
Buổi trưa ngày kế tiếp, sắp đến thời khắc bầu trời lên thiên đỉnh, đoàn người nghỉ ngơi chỉnh đốn ở ven đường.
Tống Thanh Từ cảm nhận được mấy ngày nay bên người Diệp Xu không có Trang Phi hầu hạ, có rất nhiều chỗ nàng không có phương tiện, hắn mới hỏi nàng sao không cho Trang Phi một cơ hội.
Diệp Xu nhìn ngó xung quanh, rồi hơi lắc đầu với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ hiểu ý mà gật đầu, bình tĩnh nói: "Nếu cô nương đã quyết định như vậy, tại hạ không khuyên cô nương nữa."
Đến buổi trưa, mọi người dừng ở ven đường dùng cục đá tạo thành ba cái bếp giản dị. Trong đó có một cái bếp, nhất định sẽ theo quy tắc cũ, chắc chắn là để nấu cháo cho Tống công tử. Hai cái còn lại là của mọi người.
Tùy tùng đi đến bên dòng suối, mua một con gà rừng từ tay một thợ săn vô tình đi ngang qua chỗ bọn họ, sau khi nhổ lông sạch sẽ, thì con gà được cắt thành từng khối rồi đưa cho Diệp Xu. Sau khi Diệp Xu luộc sơ gà qua nước, trong nồi đã thêm dầu, nàng thuận tay nhổ mấy cây hành tìm được ở ven đường, rửa sạch rồi để vào nồi. Sau khi nàng xào thịt gà xong, thì thêm nước vào rồi hầm với lửa nhỏ. Đợi đến khi nồi thịt gà hầm đã xong, Diệp Xu đặt một cái vỉ hấp lên nồi, rồi đặt màn thầu lương khô lên trên để đun nóng với nhau.
Cái nồi hấp này đều là do các tùy tùng của Diệp Xu mang theo, họ học Triệu Lăng, đi đường sẽ mang nhiều hành lý. Lúc lên đường cõng những thứ này theo, đúng là có hơi vướng bận, hơi nặng chút, nhưng đến giờ dùng cơm mà có những món đồ này, bọn họ mới cảm thấy không hối hận khi mang những thứ này theo. Không có những thứ này, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể ở ven đường, mệt mỏi mà gặm màn thầu, ăn những thứ đó cũng được nhưng chúng có thể khiến miệng mồm của bọn họ tróc trầy da, lại không có mùi vị gì, tức khắc khiến bọn họ cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.
Nhưng hiện tại không còn giống như trước, từ khi cô nương của bọn họ bắt đầu yêu thích việc nấu ăn, hành trình trên đường đi của họ đều muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày đều khiến họ tràn ngập chờ mong.
Cô nương có một đôi tay khéo léo, gặp phải cái gì có thể ăn, là lập tức nghĩ ra cách chế biến thành món ăn, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều không giống nhau, cách chế biến cũng không giống nhau, mỗi ngày đều khiến bọn họ kinh ngạc vui mừng, đương nhiên sẽ khiến bọn họ chờ mong.
Ngày hôm qua đoàn người của Diệp Xu đi ngang qua một huyện thành, nàng xem trọng một khối đá đen, cố ý dùng số tiền lớn để nhờ người đẩy nhanh tốc độ mài mỏng. Khối đá này rất khó lường, là đá núi lửa, nó có thể chịu được nhiệt độ cao mà không rạn nứt ra, mang theo nó còn tốt hơn là mang theo cái nồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận