Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 196: Chương 196

“Vậy ngươi trả lời sao?” Diệp Xu nhìn chằm chằm Tống Thanh Từ.
“Người thắng là quân tử, ngự người trị thiên hạ.” Tống Thanh Từ chỉ trả lời Diệp Hổ một câu này, Diệp Hổ vui vẻ cười to, rồi giới thiệu đơn giản cho hắn nghe tình huống của Lăng Vân Bảo, cũng tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó mới thả hắn đi.
Diệp Xu không thể không phụ, đáp án này đúng là đặc biệt hợp khẩu vị của Diệp Hổ. Thử hỏi, mục đích Diệp Hổ ngủ đông nhiều năm để báo thù như vậy để làm gì? Đương nhiên là vì cầu thắng. Nếu có người nói cho lão ta, người thắng làm vua, người thắng có thể tự xưng là quân tử, lão ta đương nhiên sẽ rất thích cách nói như vậy. Nếu không, lão ta không khác gì phủ định bản thân, mấy năm nay nỗ lực của lão ta đều là uổng phí. Không ai muốn phủ định bản thân, loại người cố chấp như Diệp Hổ cũng như thế, cho nên Diệp Xu thấy lời nói của Tống Thanh Từ, tuyệt đối chính xác.
Ngay cả câu “ngự người trị thiên hạ”, từ phong cách làm việc của Diệp Hổ có thể nhìn ra được, Diệp Hổ nuôi dưỡng nàng, phát triển Bạch Hiểu Đường, chưởng quản nhiều mật thám trên giang hồ như vậy, đều có thể chứng minh phong cách “ngự người” của lão ta.
Cho nên mới nói, hai câu trả lời này của Tống Thanh Từ, rất chính xác mà đoán ý hùa theo nhu cầu trong lòng Diệp Hổ, hoàn toàn chạm đến tâm của lão ta.
Quả nhiên chỉ có đại lão càng hiểu biết đại lão, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó, sẽ có trường hợp “đồng hương thấy đồng hương, hai hàng nước mắt lưng tròng”.
" Cô nương không cần lo lắng cho ta, ta không có việc gì." Giọng nói của Tống Thanh Từ lãnh đạm mà bình tĩnh, có tác dụng trấn an người khác.
Nhưng mà lời này không có tác dụng gì với Diệp Xu, bởi vì vốn dĩ nàng không có lo lắng gì.
Nhưng ngoài miệng Diệp Xu vẫn muốn khách khí một chút: "Tính tình cha ta không tốt, công tử lại mới đến đây, sao ta có thể không lo lắng cho được."
"Kế tiếp cha ngươi hẳn sẽ còn khảo nghiệm ta." Tống Thanh Từ cân nhắc nói.
"Còn khảo nữa à?" Diệp Xu nhịn không được oán giận nói: “Chẳng lẽ cha ta còn định tổ chức một khoa cử riêng cho công tử!”
“Người xưa nói rằng “nói trước làm sau”, từ trước đến nay điều quan trọng không phải là nói, mà là làm.” Tống Thanh Từ ôn tồn giải thích.
Diệp Xu hiểu được, đúng là như vậy. Chắc chắn Diệp Hổ sẽ không vì hai câu nói hợp tâm ý lão ta của Tống Thanh Từ, rồi vội vàng quyết định mượn sức của Tống Thanh Từ ngay, lão ta yêu cầu Tống Thanh Từ phải dùng hành động thực tế tới chứng minh hắn có giá trị lợi dụng hay không.
“Thật ra công tử không cần vì ta mà làm đến bước này, hiện tại ngươi hối hận còn kịp.”
Vốn dĩ Diệp Xu cảm thấy, dù sao hai bên đều không phải người tốt, nàng không cần nghĩ nhiều, để hai bên bọn họ đấu đá lẫn nhau là được. Mà sau khi nàng nghe Tống Thanh Từ bình thản nhẹ nhàng kể lại toàn bộ chuyện này, nàng bỗng nhiên ý thức được bản thân nàng không phúc hậu. Dù đại ma đầu làm gì cũng được, cũng sẽ không bị Diệp Hổ gây thương tích làm hại được hắn. Nhưng đại ma đầu đã quen với việc cao cao tại thượng, mà nay lại phải nhìn sắc mặt Diệp Hổ, còn phải tiếp nhận khảo nghiệm của Diệp Hổ, đối với hắn mà nói, chuyện này không phải làm nhục hắn sao?
Diệp Xu chỉ cần nghĩ đến việc Tống Thanh Từ vì nàng mà chịu ủy khuất như vậy, là sẽ cảm thấy bản thân nàng quá cặn bã.
Lúc này Tống Thanh Từ sửa đúng lại lời của Diệp Xu: “Ta làm chuyện này, mục đích chủ yếu là để phụ thân ngươi tiến cử ta, phấn đấu vì con đường làm quan của ta. Việc này không liên quan đến cô nương, cô nương không cần vì chuyện này mà lo lắng cho ta.”
Diệp Xu nghe xong lời giải thích của Tống Thanh Từ, càng cảm thấy bản thân quá cặn bã. Một đại ma đầu vốn không cần phấn đấu vì con đường làm quan, hắn giải thích như vậy chỉ vì muốn trong lòng nàng dễ chịu một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận