Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 197: Chương 197

“Công tử cảm thấy Lăng Vân Bảo thế nào? Ngươi nói xem, bằng năng lực của cha ta, có thể khiến Lăng Vân Bảo sừng sững không ngã trên giang hồ không?” Thật ra điều Diệp Xu muốn hỏi, nếu là Thăng Dương Cung, thì có khả năng hủy diệt Lăng Vân Bảo không.
“Nhìn về lâu dài, thì không thể nói được.” Ánh mắt Tống Thanh Từ thâm trầm nhìn Diệp Xu: “Nhưng trước mắt có thể nói, Lăng Vân Bảo không dễ bị phá hủy được, phụ thân ngươi không đơn giản.”
Tống Thanh Từ đã nói trước là Diệp Hổ rất lợi hại, lại nói Diệp Hổ không đơn giản, hơn nữa hắn còn cường điệu Lăng Vân Bảo không dễ bị phá hủy, có lẽ hắn đã phát hiện chỗ đặc biệt của Lăng Vân Bảo, nên không thể tùy tiện động thủ.
Hơn nữa Diệp Xu còn chú ý tới một chuyện, từ khi Tống Thanh Từ tiến bào Lăng Vân Bảo, những ám vệ luôn ẩn núp bên người hắn dường như không đi theo hắn tiến vào đây. Tại một nơi cực kỳ xa lạ lại không tốt đẹp gì, không có chuyện không để ám vệ đi theo bên người bảo vệ hắn được, trừ phi những ám vệ này có khả năng bại lộ, nên mới không đi theo vào đây.
Ở Lăng Vân Bảo có gì đó bị nàng không để ý rồi bỏ qua sau, lúc trở về nàng phải điều tra một chút về chuyện này.
Hiện tại trời đã khuya, Diệp Xu không dám tiếp tục quấy rầy Tống Thanh Từ nữa, nên phải cáo từ, Tống Thanh Từ kiên trì muốn tiễn nàng đi.
Thời điểm Diệp Xu đi ra ngoài sân, chỉ liếc mắt là thấy cảnh đêm của vườn hoa lan, đúng là rất đẹp, nàng thuận miệng tán thưởng một câu thật đẹp, Tống Thanh Từ nghe thấy thì mời nàng đi dạo một chút.
Diệp Xu vốn định cự tuyệt, những bông hoa lan đó tuy đẹp thì đẹp thật, nhưng nàng nghe nói, vườn hoa lan này để có thể đẹp như vậy, không chừng dưới mỗi đóa hoa lan đều chôn một cái xác người, đúng là rất kinh khủng. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bản thân đã “cặn bã” với Tống Thanh Từ, xuất phát từ lương tâm bất an của Diệp Xu, nàng không cự tuyệt lời mời của Tống Thanh Từ.
Hai người sóng vai đi trên hành lang, Triệu Lăng và Trang Phi đi rất chậm rất chậm theo phía sau bọn họ, còn cách một khoảng cách rất dài.
Sau khi Tống Thanh Từ đi được một đoạn đường, hắn chỉ tay về phía đông, hỏi Diệp Xu bên kia là chỗ nào.
Diệp Xu cũng không biết, chỉ có thể lắc đầu, trước ánh mắt nghi hoặc của Tống Thanh Từ, nàng không thể không lừa tính nói: “Từ khi biết cha ta không phải cha ruột, ta cảm thấy hết thảy nơi này đều rất xa lạ, đều là thứ ta không quen biết.”
"Tương lai vẫn còn dài, cô nương không thể nhất thời nóng lòng được." Tống Thanh Từ nhẹ nhàng khuyên ngủ, giờ phút này ánh mắt hắn đều dừng trên người Diệp Xu, không hề để ý quan sát xung quanh nữa.
Diệp Xu cúi đầu, muốn ấp ủ cảm xúc một chút, để vài giọt nước mắt rơi ra, cho hợp với cảnh này, nhưng không biết là vì sao, nàng cố gắng dùng sức cỡ nào cũng không khóc được.
Tống Thanh Từ nhận thấy sự khác thường của Diệp Xu, hắn vừa nhìn kỹ nàng, vừa dò hỏi nàng làm sao vậy.
Diệp Xu sợ chút tâm tư của nàng bị hắn nhìn thấy, dưới tình thế cấp bách, nàng lao đến ôm lấy người trước mắt, giấu mặt nàng vào ngực hắn.
Diệp Xu cảm nhận rõ ràng cơ thể Tống Thanh Từ cứng đờ, tiếp theo đó, nàng cảm giác được thân thể của nàng cũng cứng đờ ra.
Nàng ngửi thấy mùi hương hoa mai nhàn nhạt trên người đại ma đầu, trong đầu Diệp Xu chỉ lặp lại một câu: Nàng đang làm gì? Nàng đang làm gì? Nàng đang làm gì…
Lúc Diệp Xu đang đắm chìm trong khủng hoảng của bản thân tự tạo ra, nàng cảm giác bên hông của nàng đột nhiên xuất hiện một đôi tay.
Toàn thân Diệp Xu cứng đờ, trong đầu nàng không suy nghĩ được một câu nào, tất cả đều trống rỗng.
"Ngươi đừng sợ, ta sẽ luôn bồi ngươi."
Đêm nay không khí có hơi khô nóng, câu này Tống Thanh Từ bình tĩnh nói ra câu này, đột nhiên lại hóa thành một thứ gì đó lạnh lẽo, khiến trong lòng Diệp Xu giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận