Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 202: Chương 202

Thời điểm Diệp Xu đi trên thềm đá, đã nhìn thấy tùy tùng bên người Diệp Hổ gọi là Thí Ảnh đang cầm trong tay một cây thảo dược, khô nhám dài bằng ngón tay út, phiến lá hình răng cưa, phía trước là màu xanh lục, phía sau là màu đỏ tím.
Thí Ảnh nhìn thấy Diệp Xu lập tức cúi đầu hành lễ. Sau đó đôi mắt hắn ta dừng trên khay điểm tâm mà Diệp Xu mang đến, sau đó hắn ta nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Xu thu hồi tầm mắt, trong lòng nàng suy ngẫm đến cây thảo dược trong tay Thí Ảnh. Cây thảo dược ấy rất cây sương mù mà trong sách đã miêu tả, từng xuất hiện trong cốt truyện ở Vạn Hoa sơn trang, nó là loại cỏ dại mọc thành từng mảnh, gặp lửa sẽ phóng thích ra khói độc, là loại độc thảo khiến người hít vào là chết bất đắc kỳ tử. giải dược của loại độc thảo này rất đơn giản, chỉ cần dùng rễ của nó hầm với nước, trước tiên phải ăn vào để đề phòng, nhưng nếu sau khi trúng độc sương mù, dùng sẽ không có tác dụng.
Diệp Xu còn chú ý tới cây thảo dược trong tay Thí Ảnh rất tươi mới, phiến lá còn đọng vết sương, hiển nhiên là mới vừa được hái không lâu. Điều này chứng minh Lăng Vân Bảo đang treo trồng cây sương mù, mà cây sương mù thường mọc từng mảng, người bên ngoài thường dùng nó để ngăn địch. Trong chốn võ lâm, rất hiếm người nhận ra loại thảo dược chết người này, trong sách sau khi nam nữ chính tra ra loại thảo dược này, còn cố ý đến Vạn Hoa sơn trang để dò hỏi thần y Lâm Phong, mới biết được tình huống.
Không ngờ tới Lăng Vân Bảo lại có loại thảo dược này.
Nếu bên ngoài Lăng Vân Bảo cũng có loại cây sương này, dùng để phòng địch xâm nhập hoặc phòng chuyện ngoài ý muốn, vậy có phải chứng minh một chuyện, rằng bên trong Lăng Vân Bảo đang âm thầm thiết kế thủ đoạn khác để phòng kẻ địch không?
Bỗng nhiên Diệp Xu nhớ tới đánh giá ngày hôm qua của Tống Thanh Từ về Lăng Vân Bảo, hắn nói Lăng Vân Bảo không đơn giản, có lẽ hắn đang ám chỉ đến chuyện này. Diệp Xu nhớ, từ khi Tống Thanh Từ đến Lăng Vân Bảo, hắn rất thích quan sát khắp nơi. Mặc dù tối hôm qua bọn họ đi dạo ở vườn hoa lan, Tống Thanh Từ còn chỉ tay về phía đông, dò hỏi tình huống với nàng.
Trong sách, đến phần hậu kỳ Diệp Hổ mới lên sân khấu, lúc đó lão ta đã rời khỏi Lăng Vân Bảo từ lâu, cho nên trong sách không có nói đến công năng phòng ngự của Lăng Vân Bảo, chỉ là hình dung về nó có sức mạnh vô địch, người bình thường không thể xâm nhập được, vào thì chỉ có chết.
Diệp Xu còn tưởng rằng, nguyên nhân chính là ở Lăng Vân Bảo có đông đảo sát thủ, hiện tại xem ra, Diệp Hổ đã sớm chuẩn bị đầy đủ các biện pháp phòng ngự vật lý và nhân thủ để bảo vệ Lăng Vân Bảo. Lão ta ru rú trong nhà hai mươi năm, đương nhiên sẽ có rất nhiều thời gian để chuẩn bị tất cả. Nếu có cơ quan mai phục, chắc chắn sẽ rất bí ẩn lợi hại, không thể công phá. Đây có là nguyên nhân khiến ảnh vệ của đại ma đầu không dám theo vào đây được.
“Còn sững sờ ở bên ngoài làm gì?”
Bên trong phòng truyền đến tiếng chất vấn của Diệp Hổ, lúc này Diệp Xu mới hoàn hồn, vội vàng bưng khay vào nhà.
Diệp Hổ đang ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ đàn đen nhánh để lau kiếm, lão ta ăn mặc bộ trang phục màu đen, trên cổ áo và tay áo còn có hoa văn được thuê bằng chỉ bạc. Diệp Xu chú ý tới chiếc khăn đang lau kiếm dính vết máu đỏ tươi.
Mới sáng sớm lão ta đã giết người?
Diệp Xu kinh hãi một chút, tay run suýt chút nữa đã ném khay đồ ăn xuống đất.
Diệp Xu lập tức tăng lực trên tay, khiến tay nắm ổn đồ vật trong tay.
Lúc này tựa hồ Diệp Hổ nhận thấy sự dị thường của Diệp Xu, lập tức nâng mắt nhìn nàng.
“Cha, nữ nhi đến đưa cơm sáng cho người.” Diệp Xu cười một cái với Diệp Hổ, đi nhanh đến đặt khay đồ ăn lên bàn.
Diệp Hổ đặt kiếm xuống, dạo bước lại đây, nhìn đồ ăn trước mặt, cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận