Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 206: Chương 206

Kết quả này thật ra đối với Diệp Xu cũng không tính là chuyện gì to tát, ngày hôm qua nàng đã suy nghĩ hết tất cả khả năng có thể xảy ra. Cho nên, dù phát sinh loại tình huống nào, nàng đều đã đoán trước từ lâu, đều có thể tiếp nhận tất cả.
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu còn xuất thần, thì hỏi nàng rốt cuộc bị làm sao vậy: “Nếu ngươi có tâm sự, thì hãy nói với ta.”
Diệp Xu lắc đầu: “Không có.” Trăm triệu lần không dám có!
“Vậy chúng ta khi nào xuất phát?” Tống Thanh Từ hỏi.
“Ba ngày sau sẽ xuất phát, cho nên trong ba ngày tới chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt, rồi đi dạo chơi một chút mới được.” Nhắc tới việc đi chơi, Diệp Xu sẽ quên mất chuyện không vui, lập tức vui vẻ, đề nghị dẫn Tống Thanh Từ đến mấy chỗ náo nhiệt bên ngoài đi dạo, tìm một số món đồ ăn vặt chính gốc để nếm thử.
Tống Thanh Từ đồng ý, vừa lúc hắn cũng muốn nhìn xem Lăng Vân Bảo rộng lớn cỡ nào.
Hai người dẫn theo Trang Phi và Triệu Lăng, cả đám lên đường đi dạo phố.
Toàn bộ Lăng Vân Bảo có thể so với một tòa thành phồn vinh, có cửa thành nam bắc, đều do các hộ vệ ở Lăng Vân Bảo nghiêm mật canh gác, việc ra vào Lăng Vân Bảo đều cần phải có thẻ bài. Bá tánh sinh trong trong Lăng Vân Bảo, đa số đều là người nhà của nhóm thám tử, hộ vệ hoặc sát thủ của Lăng Vân Bảo, bọn họ đều giống những bá tánh bình thường, sẽ kinh doanh buôn bán, trồng trọt chăn nuôi.
Con phố mà Diệp Xu và Tống Thanh Từ đi đạo rất phồn vinh, hai bên đường đều có rất nhiều tiểu thương buôn lái rao hàng, cái gì cũng có bán, đồ ăn, trái cây, trang sức, rượu thịt…Diệp Xu đặc biệt chú ý đến nơi này bán rất nhiều thịt bò, đại khái là do “nơi ngoài vòng pháp luật” nên rất kiêu ngạo, mọi người có thể không kiêng nể gì mà ăn.
Diệp Xu nhìn thấy bên đường có quán bán cá hấp, nàng ngửi mùi thấy không tồi, lập tức tìm vị trí để ngồi xuống, kêu chủ quán cho nàng một mâm. Chủ quán đáp một tiếng, lấy ra một con cá đã được chuẩn bị tốt, rồi đặt nồi hấp lên, sau đó là dọn chén đũa lên bàn, đưa đến trước mặt Diệp Xu, khi nhìn thấy nàng, chủ quán sợ tới mức “thình thịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu thỉnh an Diệp Xu.
“Bảo…Bảo chủ đại giá quang lâm, tiểu nhân không thể nghênh đón từ xa, mong bảo chủ thứ lỗi.”
Xung quanh đều có khách nhân ăn cơm, nghe tiếng thì nhìn về phía Diệp Xu, đa số bọn họ đều nhận ra gương mặt Diệp Xu, mọi người sôi nổi gọi bảo chủ, rồi quỳ xuống hành lễ với Diệp Xu.
Một đám người bên đường đồng loạt quỳ xuống, đương nhiên sẽ hấp dẫn khách nhân đi lại xung quanh chú ý tới. Người cưỡi ngựa trên đường nhìn thấy, cũng không dám cưỡi ngựa, sợ muốn tè ra quần bò từ trên lưng ngựa xuống, mọi người cùng nhau hành lễ quỳ xuống, run run rẩy rẩy thỉnh an Diệp Xu.
Vì thế mà toàn bộ người của con phố đều quỳ xuống.
Từ khi xuyên thư đến nay, Diệp Xu vẫn luôn ngưỡng mộ hơi thở sinh tồn của đại ma đầu, mà nay nàng chợt nhìn thấy một đám người quỳ xuống thỉnh an bản thân, đột nhiên nàng có cảm giác sung sướng khi bản thân trở thành lãnh chúa của địa phương này.
“Được rồi, mọi người đều đứng lên đi, nên làm gì thì đi làm đi, không cần để ý đến ta.”
Mọi người nghe vậy, vội vàng tạ ơn, sôi nổi đứng dậy, rồi lén lút giải tán, vội vàng đi đến nơi khác.
Rất nhanh, Diệp Xu phát hiện con phố không còn náo nhiệt nữa, ngay cả phần lớn khách nhân đang ăn cơm tại đây cũng vội vàng trả tiền bỏ chạy, nhóm bán hàng rong vẫn còn ở đây, chỉ là không còn thấy người người náo nhiệt tản bộ ở đây nữa.
Diệp Xu còn nhìn thấy chủ quán đang nấu món cá hấp đến cho nàng, tay cầm muỗng của chủ quán không khống chế được mà run rẩy lên.
Tống Thanh Từ nhìn tình huống xung quanh, hắn nhịn không được mà thở dài: “Dường như những người này rất sợ Diệp cô nương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận