Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 207: Chương 207

“Công tử đừng quên, ta chính là bảo chủ.” Diệp Xu nâng cằm lên, giải thích với Tống Thanh Từ: “Đương nhiên sẽ có sự uy nghiêm, khiến mọi người kính sợ.”
Tống Thanh Từ cười khẽ một tiếng, gật đầu phụ họa lời của Diệp Xu, không có ý kiến gì nữa.
Lúc này cá hấp đã nấu xong, chủ quán nơm nớp lo sợ mang cá lên bàn, sau khi sợ hãi hành lễ, mời Diệp Xu từ từ dùng bữa.
Diệp Xu gắp một khối cá bỏ vào miệng, lập tức ca ngợi khen “ừ” một tiếng, khiến chủ quán lập tức quỳ xuống, dập đầu với Diệp Xu, cầu tha mạng.
Tống Thanh Từ mới duỗi chiếc đũa ra, còn chưa kịp gắp, thì nhìn thấy một màn này, hắn đặt chiếc đũa xuống, đôi mắt chứa ý cười nhìn Diệp Xu. Ý nói là: Ngươi nhìn ngươi đi, chỉ “Ừ” một tiếng đã dọa người ta thành như vậy rồi.
“Ta chỉ khen ngươi làm cá ăn ngon thôi.” Diệp Xu giải thích.
Sau khi chủ quan nghe thấy lời này, sợ tới mức lập tức dập đầu nhận lỗi.
“Cá này làm như thế nào vậy?”
Diệp Xu dùng chiếc đũa lại gắp một khối thịt cá có màu sắc màu nâu đỏ lên, rồi để vào trong miệng.
Hương vị cá hấp ăn rất tốt, ngon miệng lại không tanh, lúc bỏ vào miệng nàng còn ngửi thấy mùi dầu mè nhàn nhạt, làm tăng hương vị thịt cá, miếng thịt vừa tươi non vừa dai mềm, khiến Diệp Xu không nhịn được mà muốn ăn thêm nữa.
“Thật ra món này làm rất đơn giản, chỉ cần cắt thành từng miếng nhỏ như vậy, ngâm nó với rượu đỏ, sau đó cho dầu mè vào khuấy đều, rồi cho nồi ướp tầm ít nhất một ngày là có thể dùng được. Làm xong có thể lấy ra bỏ vào nồi hấp, sẽ có hương vị như này.” Nếu là người khác hỏi, chủ quán chắc chắn sẽ không nói ra bí quyết nấu món này, nhưng bảo chủ thì khác, chủ quán không dám không nói.
Diệp Xu để chủ quán đi xuống, nàng định sẽ tiếp tục ăn thịt cá mỹ vị với Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ lại không có hứng thú với món ăn này, vì vậy mà hắn đặt đôi đũa xuống, mỉm cười nhìn Diệp Xu.
“Ngươi nhìn ta làm gì, trên mặt ta có cái gì sao?” Diệp Xu ăn được một nửa con cá, thật sự nhịn không được nữa, mới hỏi Tống Thanh Từ.
“Đương nhiên là do cảm thấy ngươi đẹp.” Tống Thanh Từ thẳng thắn nói ra.
Diệp Xu nhất thời không biết nói gì, lập tức nhớ đến phỏng đoán trước kia của nàng, nghĩ đến Tống Thanh Từ nói mấy lời này với nàng chắc chỉ là lời nói trêu chọc nhau, Diệp Xu phát cáu.
Nàng lập tức đặt đôi đũa trên tay xuống, cười chỉ tay về phía mây trắng trên bầu trời, hỏi Tống Thanh Từ có thấy không.
Tống Thanh Từ nhàn nhạt gật đầu.
“Bầu trời cũng đầy mây như vậy, cũng chính là sự yêu thích ta dành cho ngươi, nhiều đến mức không thể tan biến được.” Diệp Xu tiến đến bên tai Tống Thanh Từ, cố ý thổi hơi thở như có như không vào tai hắn, đồng thời thì thầm nói.
Không sai chút nào, cái “thích” của lão nương đối với ngươi giống như mây trôi trên bầu trời, nói tan là tan.
Diệp Xu nói xong thì nhanh chóng lui về vị trí ban đầu của mình, nâng cằm, cười ngọt ngào với Tống Thanh Từ. Nàng cũng không có đùa giỡn, nàng đang cố hết sức thực hiện nghĩa vụ nói lời yêu thương với “bạn trai” ma đầu của mình.
Sau khi ánh mắt của Tống Thanh Từ dừng lại trên mặt của Diệp Xu một lúc, hắn lại nghiêng đầu, che miệng ho nhẹ một tiếng.
Diệp Xu nhìn thấy khóe miệng của Tống Thanh Từ không kiềm chế được mà cong lên, thì có loại cảm giác sung sướng khi thực hiện được trò đùa, nàng càng cười vui vẻ hơn.
Khi nàng còn đang cười ha ha thì Tống Thanh Từ đã điều chỉnh biểu cảm xong, tiếp tục bình thản.
Đối với những lời thả thính của nàng, Tống Thanh Từ không có nói hay tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ thúc giục nàng ăn cá sống, không được nói chuyện khi đang ăn.
“Coi chừng nghẹn.”
“Khụ…”
Diệp Xu vốn đang cười ha ha, nhưng sau khi nghe Tống Thanh Từ nhắc nhở xong thì vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Nàng… bị… nghẹn… rồi!
Cái miệng của tên đại ma đầu này thật là đen đủi, vừa mới nhắc xong thì đã bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận