Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 208: Chương 208

Diệp Xu vội uống nước để làm trôi thứ bị nghẹn xuống, cách này không được, nàng lại yêu cầu chủ quán cho cháo và màn thầu, cố gắng tống thứ bị nghẹn xuống nhưng cuối cùng cũng không thành công.
Cảm giác có thứ chặn ngay cổ họng quá khó chịu, Diệp Xu cứ liên tục muốn ho khan.
“Há miệng.” Tống Thanh Từ nắm nhẹ cằm Diệp Xu.
Diệp Xu sửng sốt, thấy khuôn mặt tuấn tú của Tống Thanh Từ từ từ đến gần, nàng lập tức giống như một con chuột bị mèo tóm trong tay, sợ đến mức cả người cứng đờ. Nàng vừa từ từ trợn to đôi mắt, vừa ngoan ngoan há miệng ra.
Sau khi Tống Thanh Từ kiểm tra thấy vị trí bị nghẹn, hắn hỏi xin chủ quán một đôi đũa dài mảnh, rồi kêu Diệp Xu đừng lộn xộn.
Diệp Xu lập tức động đậy trong vô thức, còn ho khan một tiếng.
Tống Thanh Từ bảo Diệp Xu há miệng thêm lần nữa, sau khi nghe hắn đếm một hai ba thì lập tức nhắm hai mắt lại.
Diệp Xu đồng ý, cẩn thận nghe Tống Thanh Từ đếm số, nhưng nàng còn chưa kịp nghe đến “ba” thì đã cảm giác được có gì đó xẹt nhanh qua khoang miệng. Diệp Xu theo bản năng che cổ, lại tiếp tục ho khan, sau đó nàng cau mày tủi thân nhìn về phía Tống Thanh Từ. Diệp Xu đang định nhắc nhở hắn thì tay run lên, lại chọc chọc vào cổ họng, bỗng nhiên cảm thấy cái thứ bị nghẹn trong cổ họng mình hình như đã không còn nữa.
“May là nó không sâu.” Tống Thanh Từ buông đũa nói.
Diệp Xu nhìn thanh xương cá nhỏ ở trên bàn bị Tống Thanh Từ lấy ra, cũng không lớn lắm, rất nhỏ. Dùng đũa gắp được chính xác cái xương cá nhỏ như vậy trong cổ họng nhỏ hẹp, mà lại không làm nàng bị thương chút nào, kỹ thuật này cũng không đơn giản. Trong khi Diệp Xu đang khâm phục thủ pháp của đại ma đầu, thì bỗng nhiên nàng rất tò mò rằng rốt cuộc trình độ võ công của đại ma đầu cao thâm tới cỡ nào.
Lại nói, từ khi nàng quen biết đại ma đầu cho đến giờ, nàng chưa từng cảm giác được chút nội lực nào ở trong người hắn, hắn cũng giỏi che giấu quá rồi. Đến nay, sơ hở duy nhất mà hắn để lộ có lẽ chính là lấy xương cá. Chuyện này nhìn tưởng đơn giản, nhưng lại không phải là chuyện mà một thư sinh bình thường có thể làm được.
Diệp Xu quay đầu nhìn đại ma đầu đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng có hình trăng non đẹp đẽ xa hoa, dáng ngồi thẳng tắp, khắp người đều tỏa ra loại khí chất tao nhã cao quý. Ở một nơi như Lăng Vân Bảo, hắn giống như là một con hạc nằm giữa bầy gà, hoàn toàn khác biệt với xung quanh.
Hầu hết người sống ở Lăng Vân Bảo đều là những người tập võ, nhóm gia quyến cũng không có quá nhiều quy tắc cần chú ý. Một người hành tẩu tao nhã giống như Tống Thanh Từ ở Lăng Văn Bảo cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa gương mặt hắn cũng đẹp, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác. Bây giờ khi hắn đi trên đường, cho dù là nam hay nữ thì cũng sẽ liếc mắt nhìn trộm hắn.
Bởi vì sau khi xảy ra chuyện quỳ gối vừa rồi, khi Diệp Xu đi trên phố thì che mặt lại bằng mạng che mặt. Mấy chuyện như được người khác quỳ lạy như thế này, được một lần là sướng lắm rồi, nhưng nếu đi tới chỗ nào cũng đều quỳ thì lại là chuyện rất phiền phức. Hơn nữa nàng muốn xem cảnh đường phố tấp nập sôi nổi, những người Tây này nhìn thấy nàng là bỏ chạy tứ tán, do đó đường phố vắng lặng cũng không có gì thú vị.
Hiện tại trời đang nắng to, cho nên dưới bóng cây sẽ mát mẻ hơn chút.
Diệp Xu nhìn thấy bên kia có bán mè viên chiên, nên nàng bảo Tống Thanh Từ đứng chờ dưới tàng cây ngô đồng, nàng đi một lát rồi quay lại ngay.
“Ô, chàng đẹp trai này từ đâu tới vậy!”
Diệp Xu dẫn theo Trang Phi đứng trước gánh hàng mè viên chiên, đang chuẩn bị trả tiền. Chợt nghe thấy câu đó, nàng quay đầu lại nhìn.
Người còn chưa thấy đâu mà đã nghe giọng hét tới đây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận