Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 212: Chương 212

Sau khi náo loạn thành như vậy, Diệp Xu cũng không còn tâm trạng để ăn uống gì nữa, cùng Tống Thanh Từ quay trở về.
Dường như tâm trạng Tống Thanh Từ rất tốt, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn như cũ, khuôn mặt bình tĩnh, bước đi nhã nhặn, nhưng Diệp Xu có thể cảm giác được hôm nay tâm tình của đại ma đầu tốt lắm.
“Vừa rồi ngươi một ngụm ăn viên mè chiên lớn như vậy, cỏn ổn chứ?” Kỳ thực viên mè chiên kia chỉ to cỡ viên thuốc bình thường, nhưng đối với Tống Thanh Từ mà nói thì lại là to, phá vỡ giới hạn của hắn.
Tống Thanh Từ gật đầu, tỏ vẻ không sao.
“Vậy không chỉ có đồ dính, còn có đồ chiên, vừa rồi công tử ăn một ngụm lại không có cảm giác khó chịu gì.”
Diệp Xu muốn cho Tống Thanh Từ biết rằng, nguyên nhân gốc rễ của chứng rối loạn ăn uống của hắn là do tâm lý. Dùng phương pháp khoa học để giải thích thì là chứng kén ăn, có lẽ là bởi vì ở một số yếu tố tâm lý nào đó khiến cho trung tâm kích thích ăn uống của đại ma đầu hoàn toàn mất đi, mới dẫn đến việc hắn hoàn toàn không có hứng thú với đồ ăn, thậm chí là chán ghét.
“Có đôi khi, có thể không phải cơ thể của công tử không thể tiếp nhận những đồ ăn này, mà là công tử không muốn ăn, mà đã không muốn ăn thì cơ thể kháng cự lại cũng là lẽ đương nhiên, sau đó mới có chuyện ăn vào miệng là muốn nôn ngay.”
“Ta biết.”
Câu trả lời của Tống Thanh Từ khiến cho Diệp Xu có hơi ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại với sự thông minh của Tống Thanh Từ, hắn không đến mức ngay cả đạo lý đó mà cũng không hiểu.
Đạo lý thì đạo lý, nhưng thực tế khi làm việc thì chưa hẳn là có thể làm được. Hơn nữa một khi đã hình thành vấn đề tâm lý, cho dù thân thể có chủ động mong muốn thay đổi đi chăng nữa, thì cũng rất khó để mà thay đổi, cần phải có sự hỗ trợ điều trị tâm lý chuyên nghiệp mới được.
“Ngươi nói xem vì sao ngươi có thể nuốt trôi cơm ta nấu, có phải là do ta may mắn hay không?” Diệp Xu nửa đùa nửa thật hỏi.
“Người trong lòng nấu ra đồ ăn trong lòng, đương nhiên là ăn được.” Tống Thanh Từ trả lời cũng rất nghiêm túc.
Diệp Xu đột nhiên dừng bước.
Cái này tính là lời tâm tình phải không?
So với mấy câu như “Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi” chỉ được cái vẻ ngoài, thì câu nói hôm nay hẳn mới được xem như là lời tâm tình chân chính rõ ràng nhỉ?
Diệp Xu đang ở trong trạng thái phân tích, đột nhiên thấy tay của mình bị kéo lại, bàn tay to lớn ấm áp của đối phương nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, sau đó nắm trong lòng bàn tay.
Diệp Xu vừa cúi đầu xác nhận mình đang được nắm tay, ngay sau đó đã bị Tống Thanh Từ kéo đi về phía trước rồi.
Sau khi Diệp Xu tiếp tục lơ đễnh một lát, thì nàng đã tự tay nắm lại tay của Tống Thanh Từ, mỉm cười tay trong tay cùng hắn đi về.
Hai người đến ngồi trong đình nghỉ mát ở vườn hoa lan, Diệp Xu vừa đưa trà cho Tống Thanh Từ, vừa thử thăm dò hỏi hắn rằng có từng nghĩ đến cuộc sống sau này không.
“Sau này?” Ánh mắt bình tĩnh của Tống Thanh Từ rời khỏi vườn lan phía đông, nhìn vào Diệp Xu.
“Chúng ta sau này đó.” Diệp Xu ngồi xuống đối diện Tống Thanh Từ, nâng cằm nhìn hắn, trong mắt tràn ngập hy vọng.
“Ta vẫn chưa nghĩ xa đến vậy.” Tống Thanh Từ thật thà nói.
Quả nhiên hắn không có thích nàng nhiều lắm.
Diệp Xu vừa rồi cũng đã chú ý đến Tống Thanh Từ đang quan sát vườn hoa lan phía đông vài lần. Xem ra Tống Thanh Từ theo nàng đến đây chính là để điều tra Lăng Vân Bảo.
Lăng Vân Bảo phòng thủ kiên cố, ra vào đều cần phải xác minh danh tính, càng không phải nói đến phủ đệ mà Diệp Hổ ở, canh phòng còn nghiêm ngặt hơn, cơ sở ngầm hầu như không chỗ nào là không có. Nếu không có sự giúp đỡ từ bên trong, thì cho dù là đội nhân mã của Thăng Dương Cung, cũng chỉ có thể điều tra ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận