Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 216: Chương 217

Diệp Xu run rẩy môi nói chuyện, nàng cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng, cơ thể đã vô cùng nóng, giống như muốn bốc cháy.
Trang Phi thấy Diệp Xu đồng ý, nhẹ nhàng thở ra. Lập tức nhận lệnh, dẫn người lui ra, tạm thời đóng cửa lại.
Diệp Xu tức khắc lảo đảo bò xuống giường, trước tiên nàng lấy trà lạnh trên bàn đổ vào đầu mình để bản thân tỉnh táo hơn chút, rồi sau đó nàng đẩy cửa sổ phía sau ra, nhảy cửa sổ chạy trốn. Mặc dù trúng độc, nhưng nàng vẫn là một cao thủ khinh công, việc đơn giản như leo cửa sổ nhảy tường này nàng vẫn có thể miễn cưỡng làm được.
Giờ phút này cơ thể nàng đã bị đốt thành than đỏ rực, cả người khô nóng khó chịu, giống như có hàng nghìn con kiến đang bò loạn trên người nàng. Mỗi bước chân mà Diệp Xu đi, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, đến nỗi bước chân chênh vênh, rất nhanh đã lảo đảo té ngã trên mặt đất. Sau khi nàng bò dậy, tiếp tục bước đi lộn xộn trong tình trạng chóng mặt, cuối cùng tìm thấy một hồ nước, nàng vội nhảy phốc xuống để cho nước trong hồ làm giảm bớt khô nóng trên người nàng.
Sau khi Trang Phi vội vàng tìm Tống Thanh Từ kể rõ tình hình, thì mang theo Tống Thanh Từ tìm đến cô nương nhà nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên Trang Phi trên mặt Tống Thanh Từ lộ ra biểu cảm khác ngoài sự bình thản, hắn rất lo lắng, có thể thấy được hắn rất quan tâm đến cô nương nhà mình.
Trang Phi cảm thấy đây là trong rủi có may, tuy rằng cô nương trúng Tung Xuân Tán, nhưng lần đầu tiên dù sao cũng là cùng với nam nhân mà nàng thích.
Tống Thanh Từ đẩy cửa ra tìm Diệp Xu trước một bước, nhưng lại thấy trên giường trống không, lập tức mắt hắn quét tới cửa sổ phía sau.
Trang Phi theo sau vào, không thấy người đâu thì hoàn toàn luống cuống, lập tức ra lệnh thuộc hạ đi tìm người, lại muốn sai người đi thông báo cho lão Bảo chủ.
“Sau này làm phiền Tống công tử chăm sóc cho cô nương nhà ta.”
Trang Phi lúc đầu hầu hạ không tốt, để cho gián điệp đến gần đưa trà độc cho cô nương nhà mình, mà giờ nàng ấy lại canh giữ cô nương không tốt, lần này sau khi thông báo với lão Bảo chủ chỉ sợ rằng kết cục cuối cùng là sẽ trực tiếp bỏ mình.
“Xin công tử hãy giúp ta chuyển lời đến cô nương, ta chưa bao giờ hối hận khi đi theo cô nương, đều tại ta bất tài, không thể bảo vệ cô nương chu toàn.”
“Không cần thông báo cho lão ta.” Tống Thanh Từ để cho Trang Phi canh giữ nơi này, hắn tự có cách tìm được Diệp Xu.
Trang Phi sửng sốt.
“Sống chết của ngươi, nên để cho cô nương nhà ngươi định đoạt, nếu không thì nàng sẽ tức giận.” Tống Thanh Từ nói xong, để cho Trang Phi dẫn người canh giữ bên ngoài, giả vờ như mọi chuyện ở nơi này đều đang thuận lợi.
Tống Thanh Từ lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.
Diệp Xu cuộn mình lại, ở trong nước phát run, gân mạch trên người bắt đầu nhảy lên, sự kích thích mỗi giờ mỗi phút đều đang ngày càng tăng thêm gấp bội. Mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa, ý thức nàng bắt đầu ngày càng mơ hồ. Vì để duy trì một tia lý trí cuối cùng, Diệp Xu luôn dùng răng cắn chặt vào môi mình.
Dần dần, khuôn mặt Diệp Xu bắt đầu hiện lên sắc hồng khác thường, gân mạch ở cổ lồi lên, Diệp Xu nhắm mắt lại, chìm vào trong hồ nước. Sau khi uống một ngụm nước, lý trí của Diệp Xu lại phục hồi một chút, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm giác máu trong cơ thể mình đang sôi trào, giống như muốn từ bên trong phun ra ngoài.
Tống Thanh Từ phỏng đoán sau khi Diệp Xu chạy trốn từ cửa sổ phía sau, nếu dựa theo thực trạng y học cổ truyền Trung Quốc của nàng, thì có khả năng cao sẽ đi tìm nước.
Cuối cùng, Tống Thanh Từ quả nhiên tìm được bóng dáng của Diệp Xu ở hồ nước. Lúc này, mặt của nàng đỏ đến tím tái, cả người ướt đẫm, gâm mạch ở cổ nổi rõ. Tác dụng của độc đã phát tác đến mức như vậy, mà nàng vẫn còn chưa mất trí là đã rất phi thường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận