Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 217: Chương 217

Tống Thanh Từ xuống nước, ôm Diệp Xu lên bờ, thấy mắt nàng còn hé mở nhìn mình thì hỏi nàng có còn nhận ra hắn không.
Môi Diệp Xu mấp máy, giọng nói cũng rất mỏng manh.
Tống Thanh Từ áp sát tai vào để nghe, hơi thở mơ hồ như có như không phát ra một tiếng: “Đồ cặn bã.”
Tống Thanh Từ sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn người trong ngực, Diệp Xu đã nhắm mắt lại, im lặng bất động. Hắn ôm chặt Diệp Xu một lần nữa, sau khi cảnh giác tình hình xung quanh, rồi ôm người biến mất vào màn đêm trong nháy mắt…
Diệp Xu đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa mai mát lạnh, giật mình một cái, nàng đột nhiên mở mắt ra, nghe thấy tiếng chim kêu ríu rít ngoài cửa sổ, giật mình nhớ đến hôm qua hình như mình gặp ác mộng, trong mơ nàng trúng phải xuân dược, vậy mà bị Trang Phi cầu xin làm với…
Diệp Xu trở người một cái, đối diện với gương mặt phóng to của Tống Thanh Từ.
Diệp Xu ngồi bật dậy, kiểm tra quần áo trên người mình, chỉ mặc một bộ áo lót màu trắng, trên người vẫn còn mặc đồ, nhưng không phải là bộ mà nàng mặc tối qua.
Vậy rốt cuộc nàng và Tống Thanh Từ có làm chuyện đó hay chưa?
Diệp Xu cẩn thận cảm nhận tình trạng nửa thân dưới của mình một chút…
“Ngươi tỉnh rồi.”
Giọng nam trầm thấp nội lực, khá là gợi cảm.
Diệp Xu hoảng sợ giật mình một cái: Không phải là hắn sướng đủ rồi, cho nên giọng mới dễ nghe như vậy chứ?
Cơ thể Diệp Xu vẫn cứng đờ bất động, đôi mắt lóe lên rồi điên cuồng đảo loạn. Nàng híp mắt, cố gắng nhìn về phía sau. Nàng rất muốn biết Tống Thanh Từ đang có biểu cảm gì nhưng không thể quay đầu lại, như vậy Tống Thanh Từ sẽ biết nàng đang nhìn hắn.
Cảm giác này quá mâu thuẫn và phức tạp.
Diệp Xu ho khan hai tiếng, thấy cổ họng khô rát, nàng gãi cổ hai cái, định xuống đi uống nước, khóe mắt nhìn thấy Tống Thanh Từ vốn nằm bên cạnh nàng đứng dậy, Diệp Xu lập tức đứng yên.
Tống Thanh Từ đến bên cạnh bàn rót nước đưa cho Diệp Xu.
Diệp Xu rũ mắt, không dám nhìn thẳng Tống Thanh Từ, vươn tay đỡ. Tống Thanh Từ cầm bàn tay của Diệp Xu đang lệch khỏi quỹ đạo, đặt chén trà vào tay nàng.
Sau khi uống trà, Diệp Xu dần cảm giác cổ họng thoải mái. Nàng cầm chén trà không, sau khi đấu tranh tư tưởng mới quay đầu nghiêm túc về Tống Thanh Từ bằng con ngươi đen láy, cười hắc hắc.
Tống Thanh Từ lẳng lặng đứng trước giường, mái tóc đen tán loạn như thác nước, một vài sợi tùy ý rũ trước ngực, đúng lúc làm hiện rõ đường nét sắc sảo trên gò má hắn. Như thế này, trông hắn hiền lành hơn ngày thường. Hắn cũng giống nàng, mặc đồ lót màu trắng, nhưng trên cổ có vài vết đỏ.
Diệp Xu chưa từng làm phim heo, nhưng từng chứng kiến chuyện heo chạy. Vì vậy, nàng biết những vết đỏ trên cổ hắn tượng trưng cho điều gì. Tống Thanh Từ không thể tự hút vào vị trí này.
Trái tim Diệp Xu lạnh dần. Đêm hôm qua, rốt cuộc nàng đã làm hành vi cầm thú vậy sao? Diệp Xu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua nhưng chỉ nhớ mang máng là Tống Thanh Từ vớt nàng ra khỏi ao. Còn chuyện sau đó, nàng thật sự không nhớ được. Nàng càng cố nhớ lại thì đầu càng đau, giống như bị cục đá đập mạnh vào đầu.
“Vết đỏ trên cổ ngươi là ta làm sao?” Diệp Xu muốn xác nhận lại với Tống Thanh Từ, cũng ngầm nói rằng, nàng thật sự không nhớ chuyện gì. Nếu đúng là nàng đã làm hành động dã thú đó thì chắc chắn không phải xuất phát từ trái tim của nàng.
Tống Thanh Từ gật đầu.
Diệp Xu lập tức ngã xuống, nàng hoảng loạn nhìn chằm chằm vào giường: “Vậy đêm qua chúng ta còn làm... cái kia?”
“Ngươi trúng xuân dược.” Tống Thanh Từ thản nhiên nói.
Trái tim của Diệp Xu hoàn toàn lạnh giá, nàng hiểu lời của Tống Thanh Từ có nghĩa là gì.
Đúng vậy, nàng trúng xuân dược, trong sách nói, không có thuốc nào chữa được loại độc này. Nếu có biện pháp thì chính là việc nam nữ phải làm chuyện đó. Dù sao hai người cũng mang hào quang nhân vật chính, đến lúc ấy chắc chắn sẽ có cách giải quyết, không xảy ra rạn nứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận