Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 218: Chương 218

Nếu như đây là chết, nàng còn nghi ngờ cái gì, nhưng đây là sự thật. Nàng muốn giải độc thì phải làm tình. Chỉ có làm tình với đàn ông thì mới có thể sống như thế này.
Nhưng, nếu thực sự nàng đã làm chuyện đó với Tống Thanh Từ, tại sao nàng không cảm thấy có chỗ nào bất thường? Thật sự không hề có một chút dị thường nào!
Trong lòng Diệp Xu không dám tin, nàng cau mày, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy không đúng lắm: "Nhưng tại sao ta... ?"
“Thế nào?”
“"Tại sao không có cảm giác……”
“Ý ngươi là ta không đủ lợi hại?” Tống Thanh Từ hỏi ngược lại.
Diệp Xu lập tức chạm vào ánh mắt sắc bén của đại ma đầu.
“Không phải, không phải, ta không có ý đó!” Diệp Xu vội xua tay giải thích.
Nàng làm sao dám nói đại ma đầu không lợi hại, nàng còn chưa muốn chết.
Tuy tối hôm qua nàng như muốn chết đi nhưng dù sao cũng là trạng thái trúng độc, hoàn cảnh không giống nhau. Hiện tại nàng cũng nên chịu tội rồi, dù sao cũng đã giải được độc, thì tất cả những tội lỗi mà nàng đã gánh chịu trước đây sẽ trở nên vô ích, nó không đáng.
Không biết có phải do suy nghĩ chưa thông hay không mà Diệp Xu luôn cảm thấy không cam lòng, muốn tìm manh mối chứng minh nàng thật sự cảm thấy mình không có bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào.
Diệp Xu xốc chăn lên, chỉ thấy đệm giường màu trắng, không có vết máu hay bất kỳ vết hoan ái nào. Chút nghi hoặc trong lòng nàng có lập tức bùng lên.
Tống Thanh Từ im lặng nhìn Diệp Xu đang tìm kiếm dấu vết trên giường, khóe môi hơi mím lại. Nhưng khi Diệp Xu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lập tức thu lại vẻ mặt này, nghiêm túc bình tĩnh như ngày thường.
“Tối hôm qua ngươi ngâm mình ở ao, cả người ướt sũng nên phải thay đệm, người cũng tắm rồi.”
Cũng…… Cũng đúng. Làm xong chuyện này thì không thể cứ để cơ thể ướt nhẹp khó chịu mà nằm được.
Có lẽ xuân dược này quá mạnh mới khiến nàng không có chút ấn tượng nào?
Cũng có lẽ tối hôm qua đại ma đầu tốt bụng vì nàng giải độc một cách nhẹ nhàng nên không làm nàng bị thương. Vì vậy nàng hôn mê một đêm đã có thể khôi phục bình thường mà không cảm thấy sự khác thường?
Diệp Xu uể oải ngồi trên giường, cam chịu số phận, cố gắng không nghĩ quá nhiều nhưng nàng không nhìn được mà liên tục thở dài. Sau đó nàng nhận ra nay giờ Tống Thanh Từ vẫn luôn nhìn nàng, Diệp Xu ý thức được biểu hiện vừa rồi của mình có vẻ không tốt lắm.
Vừa rồi nàng còn chất vấn mấy lần, chắc chắn đã làm tổn thương tới lòng tự trọng của đại ma đầu.
“Xin lỗi, do ta trúng độc quá mạnh mới không nhớ ra.” Diệp Xu vội nói: “Cảm ơn công tử đã cứu ta, công tử... phải để công tử chịu thiệt rồi.”
“Không thiệt.” Tống Thanh Từ ngồi xuống, nắm lấy tay Diệp Xu.
Diệp Xu lập tức muốn rút tay về, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của đối phương, nàng lại không dám động đậy.
“Chuyện này là ngoài ý muốn, ta nợ ngươi một ân tình, sau này ngươi cần cái gì ta nhất định sẽ báo đáp ngươi. Cho dù có phải trải qua dầu sôi lửa bỏng, ta cũng sẽ không từ chối.”
Làm người là phải có cái tình, dù sao đại ma đầu cũng vì cứu nàng mới làm chuyện đó. Mặc dù kết quả này không như nàng mong muốn, nhưng vẫn nên làm điều gì đó để cảm ơn.
Nhưng nếu suy nghĩ theo chiều hướng khác, không phải ai cũng được làm tình với đại ma đầu. Đại ma đầu là người đến đồ ăn cũng ghét, nàng lại được đại ma đầu sủng ái, đáng lẽ nàng nên cảm thấy vinh hạnh. Thực tế thì nàng không hề có cảm giác ấy, nhưng vẫn là ép bản thân cảm thấy vinh hạnh, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng vượt qua hơn
Con người mà, chúng ta nên có một trái tim biết ơn.
Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn đại ma đầu.
Nàng âm thầm thắp một ngọn nến để ăn mừng cho mối quan hệ phát triển thành công về thể xác với đại ác ma.
Tống Thanh Từ vẫn luôn yên tĩnh nhìn Diệp Xu, biểu cảm của nàng bắt đầu thay đổi, đáy mắt đen láy của hắn bắt đầu di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận