Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 229: Chương 229

Trang Phi bị Diệp Xu làm cho hoảng sợ, lắc đầu: “Người nói quá nhỏ, ta không nghe rõ. Nhất định là do cô nương quá khó chịu nên mê sảng, chỉ ậm ừ thôi.”
“Nói nhảm thì tốt.” Diệp Xu quay đầu đi, ảo não nhắm mắt: “Chỉ sợ nói ra sự thật.”
Nếu lúc nàng hôn mê nói hết những bí mật cất giấu trong bụng ra, rồi bị đại ma đầu nghe được... thì cực kỳ bi thảm.
Nếu Tống Thanh Từ biết nàng lừa hắn, mà hắn chán ghét bị lừa gạt và dối trá như vậy, chắc chắn sẽ trách móc hỏi tội, hoặc thấy chết mà không cứu, có khi còn giết nàng để hả giận chứ không tiếp tục diễn với nàng như bây giờ. Nhưng cảm xúc của đại ma đầu chính xác rất khác, nàng vô cùng thắc mắc điều này.
Diệp Xu cố gắng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện. Đêm đó sau khi nàng hôn mê, thì cũng không nói gì, cũng không biết có làm chuyện gì gian dối với đại ma đầu hay không.
Diệp Xu bỗng nhiên nhớ lại, hỏi Trang Phi: “Đúng rồi, tối hôm đó, ngươi thay chăn và đệm à?”
“Tống công tử bảo ta mang tới rồi tự hắn đổi, rồi ném cho Triệu Lăng cầm đi.” Trang Phi trả lời.
“Đem đi đâu?” Diệp Xu hỏi tiếp.
“Cái này ta không biết, lúc ấy không ai quan tâm chuyện này.” Trang Phi không nghĩ cô nương còn để ý mấy chi tiết này, càng nói càng hăng hái: “Cô nương, hay người muốn giữ lại? Ta đi hỏi Triệu Lăng?”
“Giữ cái rắm!” Diệp Xu vội vàng xua tay, bảo Trang Phi mau đi đi.
Trang Phi vừa đi vừa nghĩ cô nương nhà mình ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng bên trong lại thẹn thùng. Cô nương nhất định rất yêu Tống công tử mới muốn giữ lại dấu vết lần đầu tiên ở cùng hắn.
Trang Phi tìm Triệu Lăng hỏi chuyện, trực tiếp nói mục đích mình tới.
Triệu Lăng kinh ngạc nhìn Trang Phi, ánh mắt khô khan khó được lấp lóe tia kỳ dị.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người khác thích nhau bao giờ à. Con gái chính là như vậy, thích giữ lại những thứ của người mình thích làm kỉ niệm để sau này xem lại thì đều là hồi ức, hiểu không?” Trang Phi giáo huấn Triệu Lăng.
Triệu Lăng lại xấu hổ, chỉ đành che miệng ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt, nói: “Đốt rồi.”
“Cái gì? Đốt rồi?” Trang Phi nổi giận nói.
……
Một lúc sau, Trang Phi tay không chạy về nói với Diệp Xu, chăn và đệm đêm đó bị bẩn, Triệu Lăng cho vào phòng bếp đốt rồi. Chuyện này người trong bếp làm chứng, người có thể qua đó hỏi.
“Triệu Lăng còn nói, vì thanh danh của cô nương, chuyện riêng tư như vậy nên xử lý sạch sẽ.” Trang Phi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đều bị đốt rồi, không thể giữ lại.”
Diệp Xu nghe nửa câu đầu thì thở dài, cầm chén trà lên uống, nhưng nghe đến nửa câu sau của Trang Phi thì trực tiếp sặc, ho khan vài tiếng.
Trang Phi vội vàng vỗ vỗ lưng Diệp Xu, kết quả lại bị nàng gõ một cái, chỉ biết đau lòng xoa xoa đầu.
“Tên tiểu tử Triệu Lăng kia tự tiện xử lý, khiến cô nương tức giận đến mức đánh ta. Cô nương yên tâm, sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt.”
“Người đừng giận ta là được.”
Dù sao chuyện nàng và Tống Thanh Từ vốn đã không rõ ràng nên Diệp Xu cũng lười để ý.
Diệp Xu ỷ vào thân phận bảo chủ, nói muốn giúp cha chia sẻ công việc nên kiểm tra các mục trong phủ.
Toàn bộ Lăng Vân Bảo chịu sự khống chế của Diệp Hổ, trong phủ rất khó để hỏi thăm tin tức, nhưng trên thực tế, rất nhiều giao dịch dễ dàng xảy ra. Vì vậy, bắt đầu điều tra từ các khoản chi tiêu thì có thể tìm ra một vài tin tức hữu ích.
Sau khi lấy được sổ sách, Diệp Xu cố ý để ý mục của biệt trang. Tám năm trở lại đây, sen tuyết Thiên Sơn và nhân sâm thượng hạng đều được gửi đến biệt trang. Đây cũng là thời điểm Tô phu nhân và con trai bị bệnh chuyển tới sống ở biệt trang.
Nếu tất cả sen tuyết và nhân sâm đều là dược liệu để Tô Nhược bồi bổ cơ thể, thì suy đoán của Diệp Xu lúc có khả năng sai rồi. Tô Nhược chưa chắc bị trúng độc. Hai loại dược liệu này đều vô cùng quý giá, vừa dưỡng thể vừa có thể dưỡng tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận