Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 231: Chương 231

Sau đó, cơ thể đệ đệ người quả nhiên phát bệnh, đại phu cũng không tra được nguyên nhân, ta đành phải đáp ứng yêu cầu của lão Bảo chủ.”
Tô phu nhân cố gắng nói xong, sau đó nghẹn ngào đến mức không thể hô hấp. Bà ấy không dám khóc thành tiếng mà cố gắng che miệng, mặc cho nước mắt đang lẳng lặng chảy xuống.
Trong lòng Diệp Xu hụt hẫng. Nàng ôm Tô phu nhân vào lòng, vỗ về lưng bà, an ủi bà ấy không cần thương tâm.
“Ta... Ta thực sự xin lỗi cô nương.” Tô phu nhân ho một tiếng rồi nức nở nói.
Diệp Xu cẩn thận tính toán thời gian, khi Tô phu nhân mang thai bị Diệp Hổ sắp xếp là là tháng ba của hai mươi năm trước, Lục Chí Viễn và Liễu Yên Yên cũng thành thân vào tháng sáu năm ấy. Nói cách khác, khi Diệp Hổ sắp xếp cho Tô phu nhân, Diệp Hổ vẫn là đệ tử Dương Phổ của phái Hoa Sơn, lúc ấy cũng chưa trở mặt với phái Hoa Sơn. Hai năm sau, Diệp Hổ rơi xuống vách đá và bắt đầu che giấu thân phận của mình. Hắn lên kế hoạch báo thù, muốn nuôi một quân cờ hữu ích, đột nhiên nhớ tới Tô phu nhân nên tới tìm.
Diệp Xu hỏi Tô phu nhân, năm đó bà gặp Diệp Hổ hai lần có thấy hắn thay đổi gì không.
“Hắn đột nhiên thay đổi như biến thành con người khác. Lần đầu, ta thấy hắn là nhiều thích cười, nhưng sau khi trở lại thì trở nên lạnh lùng và u ám.” Tô phu nhân cố gắng nhớ lại.
“Vậy lần đầu tiên giúp ngươi, hắn có nói mình là ai và lý do giúp ngươi tìm chỗ ở không?”Diệp Xu hỏi tiếp.
“Hắn không nói nhiều, sau khi sắp xếp xong chỉ dặn dò ta hay sinh con và nuôi hai đứa nhỏ thật tốt rồi rời đi. Sau khi gặp lại, ta mới biết tên của hắn là Diệp Hổ, ở Lăng Vân Bảo. Lúc ấy Lăng Vân Bảo chỉ là một thôn nghèo, không rộng như bây giờ.”
Diệp Xu đã hiểu đại khái mọi chuyện, nói với Tô phu nhân: “Nương và đệ đệ sống ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cực khổ cho hai người rồi.”
Tô phu nhân nghe Diệp Xu gọi bà là ‘nương’ thì kích động há miệng thở dốc, một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Sau khi được Diệp Xu an ủi, bà ấy mới dần bình tĩnh, lắc đầu, sợ hãi, cầu xin Diệp Xu sau này không nên gọi bà như vậy.
“Ta không xứng làm nương của cô nương. Cô nương hãy trách ta nhẫn tâm bỏ rơi, coi như ta không biết gì về ngươi, hoặc ta chỉ là hạ nhân Tô phu nhân. Chuyện này không thể để lão Bảo chủ biết, mạng già của ta không quan trọng, chỉ sợ cô nương sẽ bị phạt, tính mạng của A Nhược cũng...”
Diệp Xu biết rằng với điều kiện hiện tại, nàng còn quá non nớt. Tô phu nhân và Tô Nhược đều không biết võ công, cơ thể của Tô Nhược còn không tốt. Hiện tại nàng có thể chiến đấu nhưng chạy trốn cùng người bệnh cũng không phải chuyện lâu dài. Hơn nữa, bệnh của Tô Nhược còn cần thuốc vô cùng quý giá, thiên sơn tuyết liên và nhân sâm để bảo toàn mạng sống, tám nghìn lượng bạc sẽ tiêu hết trong nháy mắt. Với số tiền ít ỏi trong tay nàng, hoàn toàn không đủ dùng.
“Bây giờ có chút khó khăn, cuộc sống là do con người tạo nên, dần dần sẽ tốt hơn.” Diệp Xu khuyên Tô phu nhân đừng nản lòng.
“Ta không còn gì để đòi hỏi trong cuộc sống nữa. Nếu cô nương và A Nhược khỏe mạnh thì ta đã sẽ yên tâm lắm rồi.” Tô phu nhân nước mắt rơi như mưa.
Diệp Xu nhìn Tô phu nhân đang khóc trước mặt mình, cảm thấy rất đau lòng.
Người đàn bà này luôn cảm thấy có lỗi với hai đứa con của mình, nhưng bà ấy chưa từng thấy có lỗi với chính mình. Năm đó, nếu nàng là một người phụ nữ yếu đuối đột nhiên bị bắt cóc, làm nhục rồi mang thai, bị gia đình ghét bỏ rồi ép phải sống một mình trên núi với cái bụng to, và mạo hiểm sinh hạ thai long phượng, mà một người trong đó còn bị bệnh nặng đến nỗi không còn sự lựa chọn nào khác. Bà ấy đã phải đưa ra quyết định khó khăn là từ bỏ một đứa. Chuyện này vô cùng đau đớn và dày vò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận