Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 234: Chương 234

Chẳng lẽ người vừa rồi thúc giục ta rời đi không phải là ngươi sao?
“Tâm trạng của cha hôm nay có vẻ không tốt.” Sau khi ngồi xuống bên cạnh Diệp Hổ, nàng không biết làm gì, đành tìm chủ đề để nói chuyện.
“Đúng vậy, nữ nhi chịu ấm ức, người làm cha như ta sao có thể vui được.” Diệp Hổ thở dài: “Ngươi nấu cho ta một bát mì có lẽ ta sẽ vui trở lại, được không?”
“Tất nhiên là được.” Diệp Xu hỏi Diệp Hổ muốn ăn như thế nào, nàng nhất định sẽ làm theo.
“Như lần trước đi.” Diệp Hổ rũ mắt, giấu một nửa đau thương.
Diệp Xu đột nhiên cảm thấy Diệp Hổ có chút đáng thương, nhất định là nàng gặp ảo giác. Một người độc ác như vậy không đáng được thương hại.
Diệp Xu ra ngoài nấu mì. Sau khi nấu xong, nàng tự mình bưng vào nhà đặt trên bàn, cười gọi Diệp Hổ tới ăn. Nàng còn cố ý nấu thêm cho hắn vài món.
Diệp Hổ khoanh tay đứng ở bên cửa sổ, hơi hơi nghiêng người. Khi ánh mắt chạm vào bát mì trên bàn thì chần chờ, có vẻ như đang do dự.
Diệp Xu thấy Diệp Hổ có chỗ kỳ lạ, định hỏi hắn, chợt thấy Diệp Hổ quay lại, tiếp tục đưa lưng về phía nàng.
“Ngươi đi đi.” Giọng nói của hắn chứa vài phần bi thương.
Diệp Xu nhướng mày, cảm khái thời buổi giờ thật lạ, đại ma đầu và trùm phản diện đều giả bộ đáng thương. Nàng mới là người đáng thương nhất trên thế giới, nàng phải ngồi vững ở vị trí này, đừng ai tới tranh!
Diệp Xu sau đó chạy tới xem xét tình hình của Tống Thanh Từ, không biết đại ma đầu còn diễn người đẹp ngủ trong rừng nữa không?
Lúc Diệp Xu đến, Tống Thanh Từ đang rửa mặt. Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ đã tốt lên thì nói đại khái kết quả điều tra cho Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ nhận khăn mà Triệu Lăng đưa tới, nhẹ nhàng lau mặt hai lần, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Xu.
“Sao vậy?” Diệp Xu ý thức được: “Ngươi ngủ gần hai ngày rồi, có phải đói bụng hay không? Ta đi nấu mì cho ngươi, nguyên liệu đều có sẵn.”
Tống Thanh Từ giữ Diệp Xu lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Diệp Xu.
Diệp Xu lập tức ý thức được vừa rồi nàng hiểu nhầm hắn, đại ma đầu có yêu cầu khác. Dáng vẻ này có chút quen thuộc, Diệp Xu bỗng nhiên nhớ ra. Nàng đến gần Tống Thanh Từ, sau đó cả người quả nhiên bị Tống Thanh Từ ôm lấy.
“Ta cũng nhớ ngươi.” Tống Thanh Từ thì thầm bên tai Diệp Xu.
Hả?
Nàng vừa rồi không hề nói nhớ hắn, tại sao từ miệng hắn lại có chữ “cũng”?
Diệp Xu ngoan ngoãn ở trong ngực Tống Thanh Từ, hít hà mì hương mai mát lạnh một lúc lâu mới bị Tống Thanh Từ buông ra. Sau khi nàng nhìn Tống Thanh Từ ăn xong mì mà mình làm thì thảo luận với thời gian xuất phát là ngày kia sẽ rời khỏi Lăng Vân Bảo.
Sau khi Diệp Xu tạm biệt Tống Thanh Từ, Triệu Lăng cố ý tới tìm Diệp Xu.
“Công tử nhà ta gần đây không thể cưỡi ngựa, làm phiền Diệp cô nương chuẩn bị xe ngựa.”
Trước là ngủ hai ngày liên tiếp, còn bây giờ thì không thể cưỡi ngựa.
Diệp Xu buồn bực hỏi Triệu Lăng: “Rốt cuộc hắn không thoải mái chỗ nào?”
“Công tử kiệt sức.” Triệu Lăng nói xong thì vội xoay người rời đi.
Diệp Xu ngẩn người, nàng bị bỏ lại, đứng một mình dưới ánh nắng chói chang.
Công, tử, kiệt, sức? Diệp Xu tự nhiên nghĩ lại những vết đỏ mà nàng gây ra trên cổ Tống Thanh Từ. Sau đêm đó, Tống Thanh Từ mới bắt đầu hôn mê. Chẳng lẽ là do nàng?
Diệp Xu bĩu môi, bất lực.
Nàng thì không có cảm giác gì, đại ma đầu thì kiệt sức. Không biết là nàng quá lợi hại, hay do đại ma đầu quá yếu nữa.
Nhìn phản ứng của đại ma đầu đã bình thường trở lại, hắn còn muốn ôm nàng, xem ra khi nàng hôn mê cũng không nói ra bí mật làm hại mình. Trước khi tới thăm Tô phu nhân, có lẽ đại ma đầu quá mệt nên mới nổi nóng như vậy.
Lúc này, Tống Thanh Từ đang ngồi ở bên cửa sổ, từ từ uống cháo tổ yến mà Diệp Xu nấu.
Cháo mềm, dẻo và thơm, vị ngọt nhẹ lan khắp khoang miệng, rất ngon. Tống Thanh Từ ăn hết một bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận