Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 235: Chương 235

Triệu Lăng nói với Tống Thanh Từ, Diệp Xu sai Trang Phi tới muốn lấy lại chăn và đệm đêm hôm đó.
“Nói là muốn giữ lại kỉ niệm lần đầu tiên với người mình thích.” Triệu Lăng thuật lại đúng sự thật.
Ngày mốt sẽ phải lên đường, nếu lần này đi ra ngoài Tống Thanh Từ muốn ngồi xe ngựa, xe ngựa có thể chở rất nhiều hàng hóa, vậy không ngại mang theo một ít đồ vật có sức nặng.
Vì vẫn còn kịp thời gian, Diệp Xu quyết định lần này sẽ làm một miếng bánh to ghê gớm, có thể được đúc trong một lần, không dễ bị hỏng, tùy ăn tùy lấy. Sau này lên đường cho dù đi đến chỗ nào, cũng không cần sợ không có thứ gì để bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Đầu tiên chuẩn bị một cái nồi rất lớn, một cái hộp gỗ hình vuông lớn đáy nông, còn có một cái búa lớn.
Cho một trăm cân đường mạch nha vào trong nồi sắt lớn, giữ cho lửa nhỏ, nấu từ từ, sau khi đường tan, khuấy một lúc, sau đó lại đổ nhân hồ đào, nho khô, hạt hạnh nhân, quả táo tàu, hạt đậu phộng và nhân hạt dưa vào, cuối cùng lại cho thêm hạt mè, dùng lực lớn nhất để đảo đều, sau khi bảo đảm nước đường đều phủ xung quanh mỗi một loại hạt, lúc đó đã có thể cho tất cả vào bên trong hộp gỗ.
Đặt một tấm gỗ dày lên trên hộp gỗ, dùng búa đập lên thật mạnh, sau khi nén chặt bước đầu, lại dùng một tảng đá lớn hoặc bất kì đồ vật gì nặng, tóm lại càng nặng càng tốt, cho dù là người cũng được, dù sao chỉ cần thành thật kiên định đè ở trên đó hai ngày là đủ rồi.
Hai ngày sau, trước khi rời đi, Diệp Xu sai người dời đi các vật nặng trên hộp gỗ, rồi gỡ tấm ván gỗ xuống. Một miếng bánh cắt lớn no đủ chứa đầy các loại hạt khác nhau, đã vững chắc hiện ra ở trước mắt. Diệp Xu dùng dao cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, các loại hạt rất thơm, dù chỉ là một miếng nhỏ, khi cắn ở trong miệng để ăn cũng vô cùng ngon miệng. Nàng đã giữ độ lửa khi đun đường cực kì tốt, không dính răng, tỉ lệ giữa đường và các loại hạt cũng rất thích hợp, vừa vặn là một lớp đường hơi mỏng bao phủ đầy các hạt. Vị ngọt và thơm, dinh dưỡng cao, nhai xong còn đọng lại mùi thơm béo ngậy của hạt trong miệng.
Trong lúc vào nhà cướp của, lang bạt giang hồ, chiếc bánh cắt chuẩn bị bên người này quả thực là hàng cao cấp. Diệp Xu cảm thấy món này có thể đính kèm với nước sốt thịt bò, được liệt vào sản phẩm chủ đạo đầu tiên trong cửa hàng thực phẩm của nàng. Việc mở cửa hàng này, nếu muốn xuống tay thực hiện, nàng cần phải kiếm được nhiều tiền hơn, mới có thực lực đi chữa bệnh cho đệ đệ ngoan Tô Nhược của nàng.
Trang Phi nghe thấy tiếng cô nương nhà mình cắn răng rắc một miếng rồi nhai nuốt, bị hấp dẫn đến chảy nước miếng, ánh mắt trông mong nhìn Diệp Xu, tò mò hỏi hương vị thế nào.
“Đương nhiên là ngon, cũng không xem là ai làm.”
Diệp Xu cắt một miếng rất nhỏ rồi đưa cho Trang Phi.
Khi Trang Phi cầm lấy, trong lòng có hơi ghét bỏ cô nương cho mình một miếng quá nhỏ, nhưng sau khi nàng cho đồ ăn vào miệng, mới biết được thứ này dẻo như vậy, ăn một miếng của món này cũng thật sự bằng với khi ăn năm, sáu miếng điểm tâm bình thường. Ăn xong những món như vậy, nàng cũng không cần ăn cơm trưa nữa!
“Cô nương, món này lợi hại, thơm quá !” Trang Phi dựng ngón tay cảm thán một cách ngạc.
“Thu dọn đồ đạc rồi mang lên xe đi.”
Diệp Xu đã sẵn sàng để đi cùng nhau, rồi thỉnh an từ biệt với Diệp Hổ. Chờ Triệu Lăng đỡ Tống Thanh Từ với “thể lực chống đỡ hết nổi” ngồi vào trong xe trước, Diệp Xu bèn leo lên ngựa, cưỡi đi ở phía trước đoàn người.
Lăng Vân Bảo vẫn luôn có một tập tục, mỗi lần chủ thôn đi xa nhà, tất cả mọi người trong thôn phải xuất hiện ở hai bên đường vui vẻ đưa tiễn, cảnh tượng rất hoành tráng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận