Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 236: Chương 236

Diệp Xu nhìn trên mặt những người ở hai bên đường này đang tươi cười dào dạt vui sướng, sau đó nhớ lại tình huống vài ngày trước đó những người này thấy nàng trên phố đều trốn tránh, nàng tin chắc rằng những người này bọn họ đều thiệt tình vui vẻ đưa tiễn nàng rời đi sớm, để bọn họ có thể sống yên ổn mà đi dạo phố.
Khi đi đến cổng phía nam của thành Lăng Vân Bảo, Diệp Xu thấy được bóng dáng Tô phu nhân ở ven đường, bà ấy đang kéo tay của Tô Nhược với cơ thể mảnh khảnh và nhìn về phía nàng.
Diệp Xu lập tức khẽ gật đầu với hai mẹ con bọn họ, không thể biểu hiện quá mức, sợ bị những tai mắt đó phát hiện sơ hở.
Sau khi thấy Diệp Xu, Tô Nhược rất vui vẻ, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra một sự nụ cười đặc biệt thuần khiết, hắn lập tức khom mình hành lễ với Diệp Xu. Tô phu nhân và những người đứng xung quanh, cũng đều lập tức cùng nhau chào hỏi Diệp Xu.
Diệp Xu cười khẽ phất tay với mọi người, rồi lập tức thúc ngựa chạy nhanh ra khỏi thành.
Đoàn người lên đường vội vã trước khi mặt trời lặn, sau đó đã tới thành Dương Châu.
Tống Thanh Từ vẫn cứ thể lực chống đỡ hết nổi, lúc lên đường vẫn luôn buồn ngủ nghỉ tạm ở trong xe, chưa từng dùng cơm trưa.
Sau khi vào thành Dương Châu, Diệp Xu bèn tống cổ Trang Phi đi tới Phúc Tửu Lầu tìm Phong Lễ Hòa.
Sau khi Phong Lễ Hòa biết được tin, hắn ta lập tức chạy như điên ra trước Phúc Tửu Lầu, nhìn thấy Diệp Xu đang cầm dây ngựa đứng bên đường chờ hắn, hắn ta vui mừng mà lại giả vờ tức giận. Lúc này, Tống Thanh Từ bên trong xe cũng tỉnh, được Triệu Lăng đỡ xuống xe ngựa, khẽ gật đầu mang tính tượng trưng với Phong Lễ Hòa.
Phong Lễ Hòa thấy Tống Thanh Từ thế mà lại cùng nhau trở về với Diệp Xu, hắn ta bất lực giơ tay chỉ vào hai người bọn họ.
“Các ngươi được lắm, quá không lương tâm, thế mà lúc rời đi ngay cả lời tạm biệt cũng không nói cho ta một tiếng, đã nói chúng ta cùng đi Lăng Vân Bảo, kết quả chỉ hai ngươi lặng lẽ đi. Các ngươi coi ta là gì? Ta có còn là bằng hữu của các ngươi nữa không?” Phong Lễ Hòa tức giận đến véo eo.
“Sự tình đột nhiên phát sinh, ta vốn dĩ muốn về Lăng Vân Bảo một mình, cho rằng Tống công tử ở lại, tất nhiên sẽ giải thích với Phong đại ca. Nhưng không ngờ lúc sau Tống công tử lại nhất thời thay đổi ý định, cũng theo về, nên đã bỏ rơi Phong đại ca, thật sự xin lỗi.” Diệp Xu thỉnh Phong Lễ Hòa nhất định phải tiếp thu lời xin lỗi của bọn họ, bồi thường bao nhiêu chung rượu cũng có thể.
“Yên tâm, các ngươi phụ ta như vậy, tất nhiên ta không thể để cho các ngươi không mời ta mấy chung rượu ngon.” Ngay sau đó Phong Lễ Hòa bèn hỏi Diệp Xu và Tống Thanh Từ: “Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà vội vã trở về như vậy?”
Sự thật là: Lúc ấy nàng và Tống Thanh Từ có một ít tranh chấp “tình cảm”, cho nên mới “xấu hổ” bỏ chạy, Tống Thanh Từ đuổi theo sau nàng, một hai phải cùng đi với nàng, sau đó hai người ở trong một bầu không khí mờ ám đến kì lạ. Loại “trải nghiệm” này Diệp Xu lại không nói nên lời, quá xấu hổ.
“Cha ta đột nhiên phái người kêu ta trở về, trong thành đã xảy ra chút chuyện.”
Phong Lễ Hòa lập tức hỏi Diệp Xu là chuyện gì.
Diệp Xu đang muốn lại bịa ra một số lý do để giải thích, đã nghe Tống Thanh Từ bên kia dùng cây quạt ngọc che nửa miệng, ngáp một cái.
“Nói chuyện ngoài đường thế này có hơi bất tiện, không bằng đi vào nhà ta ổn định trước.” Giọng nói của Tống Thanh Từ có lẫn một chút khàn khàn, có vẻ hắn thật sự vừa tỉnh ngủ không lâu.
Diệp Xu không khỏi cảm thấy kỳ lạ lần nữa, mấy ngày nay rốt cuộc đại ma đầu làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên thích mệt rã rời như vậy. Hiện tại hắn đã hoàn toàn không cần giả bộ, thật sự chính là bản tôn thư sinh yếu ớt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận