Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 242: Chương 242

Nếu đại ma đầu hoàn toàn xác định nàng đang nói dối, biết từng hành động của nàng hết thảy đều là đang lừa hắn…
Diệp Xu không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức nói với Tống Thanh Từ: “Ta đương nhiên thích ngươi, ta đã nói từ sớm, ta thích ngươi ——”
“Giống như đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, nói tan là tan?” Ánh mắt của Tống Thanh Từ loé lên một sự châm chọc, nhìn lại Diệp Xu.
Những lời nàng nói lúc hôn mê cũng thật sự nhiều, ngay cả mấy lời mỉa mai “đám mây” này nọ đều thẳng thắn nói toẹt ra.
Diệp Xu quả thực nghi ngờ Tung xuân tán không phải xuân dược, mà là thuốc nói thật.
“Đúng!” Diệp Xu hạ quyết tâm, dứt khoát thừa nhận luôn. Không đáp ứng cũng không được, trực tiếp phủ nhận thì tương đương với việc bất lực chột dạ và nói lời ngụy biện, đối phương nhất định sẽ không kiên nhẫn mà nghe.
Sắc mặt của Tống Thanh Từ rõ ràng càng thêm lạnh lùng so với vừa rồi, có điều lúc này trong ánh mắt đã không có cảm xúc gì khác, hoàn toàn bình tĩnh, trống rỗng, vô vị, và cũng hờ hững vô tình nhất.
Diệp Xu có thể rõ ràng cảm nhận được không khí quanh mình đều đang lạnh dần, một luồng khí lạnh băng khiếp người đang từ từ chạy dọc xương sống lưng của nàng lên trên, khiến cho nguyên cây cột sống của nàng giống như đã nháy mắt bị khối băng ngàn năm làm cho đóng băng.
“Công tử có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở sau núi Pháp Hoa Tự, khi nhắc tới trăng tròn, ta từng nói điều gì không?” Càng vào loại thời điểm này, nàng càng phải vững vàng, biểu hiện phải càng ung dung, không thể bị hoảng.
Tống Thanh Từ lạnh nhạt chuyển mắt, bình tĩnh mà nhìn Diệp Xu, ý bảo nàng có thể tiếp tục nói tiếp.
“Ta nói trăng trời tròn khuyết, vòng đi vòng lại, trăng tròn luôn ở đó.” Diệp Xu rũ mắt, hàng mi đen dài run rẩy, nàng nhìn góc áo của chính mình. “Sở dĩ ta nói ta thích công tử, như mây trên trời, thật ra cũng không khác biệt lắm với ý này. Mây tan mây tụ, vòng đi vòng lại, trước sau vẫn luôn ở đó.”
“Thế à?” Tống Thanh Từ cười khẽ một tiếng, hiển nhiên không quá tin lời của Diệp Xu: “Diệp cô nương còn muốn coi Tống mỗ như kẻ ngốc mà chơi đùa tới khi nào?”
“Ta không có, từ trước đến nay ta đều đối xử với công tử thiệt tình. Hơn nữa, ta chơi đùa với công tử thì sẽ chiếm được lợi lộc gì đâu chứ?”
Đôi mắt của Diệp Xu đỏ hoe, ủy khuất mà liếc mắt nhìn Tống Thanh Từ một cái, bắt đầu cắn ngược lại hắn.
“Nhưng thật ra ngươi, thế mà lại không tin ta như vậy, cho rằng những lời ta nói mê sảng là sự thật. Ta hỏi ngươi, khi ta trúng Tung Xuân Tán, đầu ta có tỉnh táo ư? Ta có thể phân rõ ai là ai sao? Lúc ấy ngươi có thể giơ mấy ngón tay lên rồi thử hỏi ta xem có mấy ngón, xem ta có thể nhìn nhận chính xác không? Ta tin công tử cũng nên hiểu rõ, ở dưới tình huống này, cái gì ta cũng không phân biệt nổi. Thậm chí những việc đơn giản sáng tỏ như đếm ngón tay mà ta cũng làm không được, vậy những điều vô nghĩa mà thuận miệng thốt ra khi đó, lại có thể có mấy phần là thật chứ?”
Nếu bản thân Tống Thanh Từ đang hoài nghi những lời nàng nói khi hôn mê là thật hay giả, vậy thì Diệp Xu sẽ sử dụng điều này như một bước đột phá, khẳng định càng dễ dàng hạ gục đối phương.
Vẻ mặt thờ ơ của Tống Thanh Từ cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc.
“Nếu như công tử không thích ta mô tả lòng yêu thích đối với ngươi giống như đám mây, vậy ta có thể đổi lại, công tử nói giống cái gì thì là giống cái đó, ta đều nghe theo công tử.” Diệp Xu nói xong những lời cứng rắn, nàng bắt đầu nói những lời mềm mỏng, cực kì chân thành nhìn vào Tống Thanh Từ, hỏi hắn rốt cuộc có tin chính mình hay không: “Người ta đều đã thuộc về công tử, công tử lại còn hoài nghi ta?”
Tống Thanh Từ im lặng nhìn Diệp Xu, không tỏ thái độ, cũng không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận