Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 247: Chương 247

Sau đó——
Nếu bọn họ may mắn chia tay, vậy nàng có thể hoàn toàn được tự do, muốn làm thế nào thì làm thế đấy, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn mở bao nhiêu tiệm cơm quán rượu cũng được, từ nay có thể du lịch thỏa thích trong đại dương mỹ thực.
Nếu bọn họ không chia tay, thật là đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi, tạm thời không nghĩ đến, về sau nói sau!
Tống Thanh Từ liếc mắt nhìn Diệp Xu đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, phát hiện lông mày của nàng lúc thì giãn ra lúc thì nhăn lại, khóe miệng lúc thì giương lên lúc thì hạ xuống.
Hắn thật sự có chút tò mò trong cái đầu nhỏ của nàng lại suy nghĩ đến ý tưởng hiếm lạ cổ quái gì vậy. Nhưng hắn có thể khẳng định, nếu nàng nghĩ tới hắn, tám phần là sẽ không nghĩ mọi chuyện tới phương hướng tốt.
"Nàng suy nghĩ lâu quá rồi đấy." Tống Thanh Từ nhắc nhở nói.
"Hì hì, ta cảm thấy mình thật hạnh phúc, có thể gặp được người tốt như công tử vậy!"
Sau khi Diệp Xu hoàn hồn, nàng lập tức chột dạ mà vuốt mông ngựa, cười ngốc nghếch với Tống Thanh Từ.
"Công tử nếm thử bánh gạo lứt ngũ cốc mà ta làm đi, ngọt lắm đấy."
Diệp Xu nói sang chuyện khác, lập tức tống cổ Trang Phi đi lấy bánh gạo lứt ngũ cốc.
Trong giây lát, Trang Phi khiêng một cái bánh trên vai, nhanh chóng sải bước vào.
Bên ngoài bánh ngọt nhân kem được bao bọc kín mít bởi một lớp lụa trắng, một miếng bánh rất to, còn to hơn mười cái đầu của Trang Phi. Lúc cả miếng bánh được để trên bàn, phát ra một tiếng vang lớn “loảng xoảng”.
Khi Tống Thanh Từ dùng cơm, từ trước đến nay đều là đĩa nhỏ chén nhỏ, vô cùng tinh xảo. Diệp Xu cũng hiểu được lượng cơm ăn của hắn nên mỗi lần đều chuẩn bị không nhiều lắm. Cho nên lần này đột nhiên Trang Phi khiêng một thứ to lớn như vậy đến, thực sự khiến Tống Thanh Từ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng Tống Thanh Từ luôn luôn giỏi về khống chế cảm xúc của chính mình, khi Trang Phi để đồ xuống bàn một cái thật mạnh, phản ứng lớn nhất của hắn cũng chỉ là hơi nhíu mày một chút.
Diệp Xu lại bị hoảng sợ, kinh ngạc trừng mắt nhìn Trang Phi: "Ai bảo ngươi lấy miếng to như vậy hả!"
"Nhưng cô nương cũng chưa nói lấy miếng nhỏ mà." Trang Phi cười ngây ngô mà gãi đầu.
"Tống công tử có thể ăn được đến miếng tiếp theo cũng khó nói, ngươi lấy hẳn một miếng tới làm gì. Lần sau nhớ phải động não trước khi làm!"
Trang Phi vội vàng vâng dạ cười làm lành.
Ánh mắt của Tống Thanh Từ dừng ở thứ to lớn trước mặt mình.
Từ khi khởi hành từ Lăng Vân Bảo, lúc xe ngựa, Triệu Lăng từng lặng lẽ bẩm báo với hắn nói là người của Diệp Xu nâng một thứ bọc vải trắng, đặt ở phía sau xe ngựa. Hắn ta lặng lẽ ấn hai cái, vô cùng cứng, còn phát hiện đồ vật nặng như cục đá, lại ngăn nắp, cục đá không thể ngăn nắp như thế được. Triệu Lăng rất tò mò đó là thứ gì, muốn mở ra kiểm tra nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Mà giờ chân tướng đã rõ ràng, thứ đồ lớn như vậy lại là ‘điểm tâm’. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn được thấy, có vẻ khá thú vị.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Thanh Từ, Diệp Xu mở từng lớp vải bọc ở bên ngoài ra, cuối cùng lộ ra cả miếng bánh gạo lứt ngũ cốc, mơ hồ tản ra mùi ngọt nhẹ.
Sau khi Tống Thanh Từ nhìn thấy gương mặt thật của ‘điểm tâm’, hắn hơi cong môi. Nàng luôn làm những điều mà người khác không ngờ được.
Diệp Xu lập tức cầm dao cắt bánh thành từng miếng nhỏ. Lúc lưỡi dao va chạm với bánh gạo lứt ngũ cốc phát ra tiếng đồ vật bị rạn nứt, răng rắc răng rắc, hương thơm ngọt nhè nhẹ cũng tỏa ra. Diệp Xu đem bánh gạo lứt ngũ cốc đã cắt thành từng miếng vừa ăn bày lên đĩa rồi mới đưa cho Tống Thanh Từ. Còn một miếng to kia thì nàng sai Trang Phi gói lại rồi khiêng về
Trang Phi cũng không chê phiền toái, ngoan ngoãn mà gói ghém cẩn thận lại rồi lại đặt lên vai khiêng về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận