Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 248: Chương 248

"Công tử không thể ăn nhiều, ăn một miếng nhỏ là được." Diệp Xu dặn dò nói.
Tống Thanh Từ duỗi tay cầm một miếng lên, đưa đến bên miệng. Hắn chưa cho vào miệng ngay mà nhìn chằm chằm Diệp Xu.
"Làm sao vậy?" Diệp Xu còn muốn nhìn biểu cảm Tống Thanh Từ nhấm nháp bánh gạo lứt ngũ cốc, thấy hắn mãi mà không ăn, nhịn không được hỏi hắn.
"Nàng lại gọi ta là công tử." Tống Thanh Từ nói.
"Thanh Từ, không thể ăn nhiều, một miếng là được."
Diệp Xu lập tức sửa câu nói vừa nãy của mình lại, cười bảo Tống Thanh Từ mau nếm thử.
Lúc này Tống Thanh Từ mới đưa vào trong miệng, sau khi cắn răng rắc một miếng, hắn hơi nhăn mày.
Thấy thế, Diệp Xu lập tức lấy khăn đưa đến bên miệng hắn: "Nếu cảm thấy không thể ăn thì mau nhổ ra đi."
Tống Thanh Từ ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp Xu, tiếp tục tao nhã mà ăn, bởi vì bánh gạo lứt ngũ cốc vừa cứng lại vừa giòn, khi nhai sẽ phát ra tiếng vang rất dễ nghe. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Xu, Tống Thanh Từ nuốt miếng bánh trong miệng xuống bụng. Nhưng còn một nửa trong tay, hắn không ăn tiếp, cũng không để lại vào đĩa.
"Hương vị rất ngon." Tống Thanh Từ không quên khen ngợi một câu.
Diệp Xu cảm thấy hắn đang ép chính mình, nếu thật sự cảm thấy ngon, nhất định hắn sẽ tiếp tục ăn, sao còn để lại một nửa giống như bây giờ.
"Thật ra không cần vì ta mà ép bản thân mình đâu. Thứ này vốn không phải cố ý làm cho công tử ăn, chỉ để công tử nếm thử thôi. Chỉ để khi nào đi ra ngoài, vô cùng đói mới lấy ra lót bụng thôi." Diệp Xu vừa dứt lời, Tống Thanh Từ đã bỏ nửa miếng còn lại vào trong miệng.
Diệp Xu: "……"
Rõ ràng cảm thấy không ngon, lại càng muốn ăn, đại ma đầu chắc đang nể mặt mình đây mà.
Diệp Xu đương nhiên không để hắn làm thế. Nàng lập tức đem tất cả bánh gạo lứt ngũ cốc dịch về phía nàng, không cho Tống Thanh Từ ăn thêm.
Tống Thanh Từ lại duỗi tay còn muốn lấy thêm.
Đĩa còn dư lại sáu miếng, Diệp Xu dứt khoát vơ hết chúng lại, cho vào trong miệng.
Tống Thanh Từ ngẩn ra, nhẹ giọng cười hỏi: "Không phải nói cho ta ăn à? Sao nàng lại ăn hết rồi?"
"Ưm ưm… ưm ưm ưm!" Diệp Xu nâng mí mắt, giải thích cho Tống Thanh Từ. Nhưng bởi vì trong miệng nàng có quá nhiều thứ, không nói rõ được.
Tống Thanh Từ bất đắc dĩ mà cười một chút, chờ Diệp Xu ăn xong lại nói. Hắn từ từ nhấp một ngụm trà.
Diệp Xu nhai gần nửa ngày, nhai đến mức hai quai hàm lên men, cuối cùng cũng nuốt thứ đồ ngọt nhiều năng lượng này xuống bụng. Cũng may hiện tại mỗi đêm nàng đều phải luyện võ công, tiêu hao rất nhiều năng lượng, nếu không nàng nhất định sẽ lo lắng mình ăn nhiều đồ ngọt như thế sẽ dẫn đến béo phì.
Diệp Xu ăn ngọt đến phát ngán, một hơi uống hết cả ly trà. Nàng dùng tay áo xoa miệng, nói với Tống Thanh Từ nàng đi lấy thứ gì đó làm ấm dạ dày cho hắn, bụng rỗng chỉ ăn loại đồ ngọt này không tốt đâu.
Vì nhanh chóng ra khỏi nơi này, lần này không để Tống Thanh Từ mở miệng, Diệp Xu xoay người chạy nhanh đi, sợ đối phương giữ lại.
Tống Thanh Từ nhìn bóng dáng vội vàng của Diệp Xu, lạnh lùng mà nhếch môi, đáy mắt đầy lạnh lẽo. Ngay sau đó, hắn đứng dậy, khoanh tay đi tới phía trước cửa sổ.
Lúc này, đột nhiên Triệu Lăng từ trên xà nhà nhảy xuống, móc một hộp gấm to bằng bàn tay ra. Hắn mở hộp gấm ra rồi đưa lên trước mặt Tống Thanh Từ.
Trong hộp gấm có một viên thuốc màu đen.
Tống Thanh Từ duỗi tay cầm lấy viên thuốc, không có biểu cảm gì mà đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai hai cái rồi nuốt xuống.
Triệu Lăng lại nhìn sắc mặt của Tống Thanh Từ. Thấy cung chủ không có dặn dò gì nữa, hắn ta lại ôm kiếm đứng ở cửa trông coi.
……
Khi Diệp Xu đến nhà bếp, nàng lập tức được mọi người trong nhà bếp hoan nghênh. Lưu Phương vội vàng vui vẻ mà chạy tới hành lễ với Diệp Xu, không quên kêu nàng sư phụ, lại nhiệt tình hỏi Diệp Xu cần cái gì, hắn đi thu xếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận