Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 250: Chương 250

Khi Diệp Xu bưng đồ ăn đưa đến trước mặt Tống Thanh Từ, Tống Thanh Từ đang dùng một tay nâng mặt, uể oải ngồi ở bên cạnh bàn, dường như đã rất mệt mỏi, muốn đi ngủ nhưng vẫn cố xốc lên tinh thần.
"Lại mệt mỏi à?" Diệp Xu đặt khay lên bàn rồi hỏi hắn.
Tống Thanh Từ cười nhẹ, gật đầu, vốn dĩ hắn mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, thấy Diệp Xu bưng đồ ăn tới mới tỉnh táo lên một chút, cầm chiếc đũa lên bắt đầu nhấm nháp.
Khi đại ma đầu ăn cơm luôn luôn yên tĩnh, lịch sự nhã nhặn, giống một bức tranh.
Diệp Xu ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn.
Tống Thanh Từ ăn sạch củ mài, uống hết canh, chỉ để ngô lại. Bánh bạc hà được ăn hết, chỉ để lại vài cái lá trang trí.
"Có vẻ chàng đã quá mệt mỏi rồi đấy, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ lại ngáp, rất vui vẻ lấy cớ không cần ở chung với Tống Thanh Từ nữa, giục Tống Thanh Từ mau đi nghỉ ngơi.
"Nàng đưa ta về nhé?"
Ban ngày ban mặt, đường đường là một nam nhân lại muốn một nữ tử đưa hắn về phòng ngủ?
Yêu đương thật sự quá ngọt, còn ngọt hơn bánh gạo lứt ngũ cốc.
Đương nhiên là Diệp Xu lựa chọn ngoan ngoãn đưa đại ma đầu trở về.
Khi đến phòng ngủ, Diệp Xu tượng trưng mà dặn dò Tống Thanh Từ nghỉ ngơi cho tốt, vốn định xoay người đi về, lại nghe Tống Thanh Từ nói một câu.
"Chờ ta ngủ rồi đi được không?"
Thế gian đã không câu nói nào có thể hình dung tâm trạng lúc này của nàng!
"Ừm, chờ chàng ngủ rồi ta mới đi." Diệp Xu ngoan ngoãn đồng ý.
Tống Thanh Từ được Triệu Lăng hầu hạ thay quần áo sau tấm bình phong. Diệp Xu kiêng dè quay người đi, cảm thấy vẫn có chút không phù hợp, dịch chân nhanh chóng chạy ra ngoài chờ. Không lâu sau, Triệu Lăng tới thông báo cho nàng, nàng lại đi vào.
Tống Thanh Từ không mặc áo ngoài mà đổi thành thường phục màu trắng. Tóc dài của hắn xõa tung, ngồi ở mép giường, cười nhạt với nàng. Lúc Diệp Xu tiến vào, thấy màn này, xuất hiện ảo giác sắp lên giường với đại ma đầu.
"Ngươi mau nằm xuống đi." Diệp Xu hoảng hốt nói với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Xu. Đôi mắt đen láy lập lòe ánh sao, có vài phần yên lặng, có vài phần sâu xa, cũng có vài phần bí ẩn khiến người ta tò mò.
Diệp Xu mang ghế nhỏ làm bằng trúc lại mép giường, để cánh tay bên mép giường, nâng mặt, cười nhìn Tống Thanh Từ, kiên nhẫn dỗ hắn nhắm mắt ngủ nhanh đi.
Ngươi ngủ rồi lão nương mới có thể đi!
Tống Thanh Từ nghe lời mà nhắm mắt, nhưng rất nhanh hắn lại mở mắt ra, hình như muốn quan sát biểu cảm của Diệp Xu lúc này.
Đôi mắt linh động của Diệp Xu luôn nhìn Tống Thanh Từ chăm chú. Nhìn thấy hắn lại mở mắt, nàng lập tức phát hiện ra: "Chàng lại không nghe lời rồi."
Tống Thanh Từ cười một cái, vội nhắm mắt lại.
"Ta kể chuyện cho chàng nghe nhé, nhất định ngủ được."
"Được, nhưng không nghe xà, điệp, khổng tước." Tống Thanh Từ nhắm mắt lại yêu cầu nói.
Diệp Xu: "…"
"Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng già kể chuyện cho một hòa thượng nhỏ nghe. Câu chuyện là: Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng già kể chuyện cho một hòa thượng nhỏ nghe…"
Tống Thanh Từ không nhịn được cười ra tiếng.
Diệp Xu lập tức mệnh lệnh hắn không được mở mắt, nói cho hắn tuyệt đối không được nói gì, sau đó tiếp tục nhẹ giọng lặp lại ‘chuyện kể trước khi ngủ’ kia, càng nói càng chậm, tiếng nói càng ngày càng nhỏ. Dần dần, qua sự quan sát tỉ mỉ của nàng, nàng phát hiện Tống Thanh Từ bắt đầu thở đều. Diệp Xu chắc chắn là hắn đã ngủ rồi.
Thằng nhóc đại ma đầu này khá dễ dỗ đấy!
Diệp Xu nhẹ nhàng thở ra, từ từ đứng dậy, chầm chậm bước từng bước, cố gắng nhẹ nhàng đến mức không phát ra tiếng nào, đi ra khỏi phòng.
Triệu Lăng canh ở bên ngoài không chớp mắt một lần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận