Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 252: Chương 252

Tống mẫu cười hai tiếng, không nhắc đến chuyện này nữa.
Vương thị nói với Diệp Xu: "Hôm qua phu nhân ăn cháo ngô củ mài và bánh bạc hà do Lưu Phương làm rồi khen không dứt miệng, sau khi hỏi mới biết hóa ra là do muội muội dạy dỗ."
"Hắn ta làm lại một lần nữa sao?" Diệp Xu có hơi ngạc nhiên.
Vương thị gật đầu.
Diệp Xu suy nghĩ một lát. Sau khi ra khỏi chỗ của Tống mẫu, nàng vội vàng đi tìm Lưu Phương, bảo hắn ta làm lại bánh bạc hà cho nàng nếm thử.
Sau giây lát, Lưu Phương đặt bánh bạc hà hình hoa lan như Diệp Xu đã từng làm ở trước mặt Diệp Xu. Hắn thấy sắc mặt Diệp Xu có chút nghiêm túc thì vô cùng căng thẳng, có chút lo lắng Diệp Xu giáo huấn hắn bởi vì hắn bắt chước đồ ăn do nàng làm.
Sau khi nếm thử một miếng, Diệp Xu vui vẻ.
Lưu Phương vô cùng lo lắng, sợ Diệp Xu mắng hắn ta tự tiện bắt chước.
"Ngươi thật đúng là một bảo bối." Diệp Xu vỗ vai Lưu Phương, tán thưởng nhìn hắn ta. Bánh bạc hà do hắn ta làm lần này, cho dù là ngoại hình hay hương vị đều giống y hệt với món mà nàng làm, quả thực có thể nói giống nhau như đúc.
Người có năng lực bắt chước xuất sắc như vậy không nhiều lắm.
Bởi vì việc nấu cơm này có nhiều thứ không phải muốn là có thể bắt chước được, ví dụ như để lửa to nhỏ, thời gian thêm gia vị, trình tự và độ lớn nhỏ đều sẽ ảnh hưởng tới vị của đồ ăn. Cho nên thường xuyên dùng rau giống nhau, nguyên liệu và cách làm giống nhau, nhưng qua tay nhiều người thì lại khác nhau.
Diệp Xu có thể tìm được một đầu bếp có năng lực như vậy có thể nói là được hời lớn.
"Ngươi là nô lệ của hầu phủ à?" Diệp Xu hỏi.
Lưu Phương gật đầu.
"Nếu ta chuộc ngươi ra ngoài, ngươi có bằng lòng đi theo ta làm việc hay không?" Diệp Xu nói ý tưởng mở cửa hàng của mình cho Lưu Phương nghe.
Nàng là người trong giang hồ, thân bất do kỷ, có quá nhiều việc vặt vãnh phải làm, khiến nàng không thể ở lại một nơi quá lâu. Nếu có một người có thể bắt chước những thứ mà nàng làm, cùng nàng mở cửa hàng buôn bán, đây quả thực là chuyện quá tốt.
Trong mắt Lưu Phương có hơi do dự. Hắn ta lập tức quỳ xuống đất, tỏ ý hắn ta rất muốn đi theo Diệp Xu.
Trước khi Diệp Xu chọn lựa hắn ta từ trong đám đầu bếp ra, Lưu Phương chưa từng cảm thấy mình có điểm gì đặc biệt. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không được ai khen ngợi hay coi trọng hắn.
Bởi vì Diệp Xu tuyển hắn ta ra, khen hắn ta có tài nấu cơm, khen hắn ta nhanh nhẹn hơn người khác, có tiền đồ hơn, hắn ta mới được khích lệ, cảm thấy mình không có sống uổng phí, vẫn còn chút tài nghệ nên rất nỗ lực nấu ăn cho thật tốt. Diệp cô nương cũng từng cầu xin cho hắn ta ở trước mặt cung chủ, nhận tất cả trách nhiệm về phía nàng, trong lòng Lưu Phương vì vậy vẫn cảm kích.
"Chỉ sợ các chủ nhân không chịu thả ta đi, ta sẽ không được ra ngoài."
"Ta đi xin lão phu nhân." Diệp Xu nói.
"Sao cô nương không đi xin Tam công tử?" Lưu Phương lập tức kiến nghị, nhưng nói xong hắn lập tức hối hận, chìm vào trong cảm xúc nơm nớp lo sợ, dường như rất sợ bởi vì câu nói này của mình mà mất đi tính mạng.
"Có lý, lão phu nhân luôn luôn sủng ái Tam công tử, ta đi xin hắn có lẽ sẽ dễ hơn." Diệp Xu làm bộ không nhận thấy khác thường của Lưu Phương.
Nhất định Lưu Phương biết thân phận chân chính của Tống Thanh Từ cho nên mới sợ hãi như vậy.
Nếu trong phủ này, nhỏ đến ngay cả một cái đầu bếp cũng là thành viên của Thăng Dương cung, vậy rất có thể toàn bộ phủ này đều là người của Thăng Dương.
Hầu phủ lớn như vậy có thể yên ổn đứng sừng sững ở chỗ này, ra vào không bị nghi ngờ, tất nhiên người của Thăng Dương cung phải chuẩn bị ổn thỏa hết rồi. Cho nên thật ra đại ma đầu đã tính kế hết rồi, chỉ là nàng chưa nghĩ ra mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận