Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 259: Chương 259

Đứa trẻ thì vui vẻ, vỗ tay hoan hô.
Diệp Xu nhắc nhở thì cũng nhắc nhở rồi, thấy phụ nhân này còn tình nguyện mua, đương nhiên không chút do dự cắt bánh ra, sau đó bọc miếng bánh gạo lứt ngũ cốc trong tờ giấy, lấy cân ước lượng: “Vừa đúng bảy cân hai lượng. Nhưng vì mỹ nhân là khách hàng đầu tiên của ta nên bỏ bớt số lẻ đi, tính ngươi bảy cân thôi, vừa tròn 21 lượng bạc.”
Phụ nhân nghe Diệp Xu gọi nàng ta là mỹ nhân thì rất vui sướng, nhưng nàng ta vẫn càng thêm kinh ngạc vì trọng lượng của miếng bánh gạo lứt ngũ cốc này, trước sau vẫn không tin: “Thực sự là bảy cân?”
Dưới sự xúi giục của mọi người, có người đi mượn cân bên quán bán hàng rong bên cạnh, quả nhiên là vừa tròn bảy cân hai lượng.
Lúc này phụ nhân mới hoàn toàn tin tưởng nàng. Sau khi đã thanh toán tiền, nàng ta cầm lấy chính miếng bánh gạo lứt ngũ cốc mà mình mua, ước lượng một chút: “Lạ thật đấy, nhìn cũng chỉ là một miếng nhỏ như thế này mà nặng thật đấy.”
“Bảo đảm uy tín, về sau ta còn phải mở cửa hàng ở đây mà, sao có thể lừa người khác được. Buôn bán quan trọng nhất là lòng tin, không lừa già dối trẻ.” Sau khi Diệp Xu cảm ơn phụ nhân đã ủng hộ, nàng thu tiền lại, sau đó hỏi xem mọi người xung quanh có ai muốn mua không.
Đa số đều lắc đầu, vội vàng tan ra.
Không phải bọn họ không muốn ăn mà là do thứ này quá đắt. Nhà nghèo có đôi khi ngay cả muối cũng ăn không nổi, sao có thể xa xỉ đến nỗi mua đường. Nhà trung đẳng rảnh rỗi không có việc gì cũng không tiêu tiền mua thứ này. Cũng chỉ có những nhà có chút tiền mới có thể tùy ý tiêu tiền mua đồ xa xỉ thôi.
Lúc này mấy người giang hồ vừa vây xem đi tới, đều rất hào sảng, ném luôn mấy chục lượng bạc ra, bảo Diệp Xu cắt cho bọn họ một ít.
“Dạ vâng.” Diệp Xu vui vẻ nhặt tiền bỏ vào túi tiền của mình, sau đó cắt bánh ra cho vào túi cho bọn họ.
“Sư huynh, ta thấy thứ kia cũng có vẻ thú vị đấy, nếu không thì chúng ta cũng mua một miếng nếm thử đi?” Giọng nam lộ ra vẻ tò mò.
“Được.” Tiếng đáp lại rất bình tĩnh, trầm thấp.
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng Diệp Xu lập tức phát hiện ra giọng nói này rất quen thuộc. Nàng theo tiếng nhìn lại thì thấy Lục Mặc và Mộ Dung Dật mang theo bốn đệ tử phái Hoa Sơn đi về hướng của nàng.
Diệp Xu không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở Dương Châu nên lập tức giơ tay kéo chặt khăn che mặt trên mặt mình, cẩn thận mà nhìn chăm chú người đến.
“Làm phiền cô nương cũng cắt một ít cho chúng ta, khoảng năm cân đi.” Lục Mặc cười khách khí nhìn Diệp Xu.
Người rất dịu dàng, thái độ thân thiện.
Mộ Dung Dật đứng ở bên cạnh Lục Mặc, cũng rất thân thiện. Hắn ta nở mỉm cười, nói chuyện phiếm với các đệ tử bên cạnh.
Thái độ hiện tại của những người này khác hoàn toàn với lúc đối mặt với nàng. Quả nhiên yêu nữ thật khiến người ta căm phẫn
“Vâng, các vị đại hiệp chờ một lát.” Diệp Xu cố ý nói bằng giọng the thé, biến giọng nói thanh đi một chút, để tránh những người này nhận ra thân phận của mình.
Nàng lập tức dùng dao xem độ lớn nhỏ của bánh gạo lứt ngũ cốc, dứt khoát cắt một cái rồi đem đi cân, vừa đúng năm cân.
“Woa, cắt chuẩn quá, thật lợi hại!” Đệ tử phái Hoa Sơn thấy vậy thì cười đùa nói.
Lục Mặc khen ngợi mà nhìn Diệp Xu một cái, vừa đưa tiền vừa hỏi Diệp Xu có thể giúp bọn họ cắt bánh thành từng miếng nhỏ cho bọn họ ăn ngay được không.
“Đương nhiên có thể.” Diệp Xu để bánh gạo lứt ngũ cốc lên trên thớt, đôi tay thoăn thoắt cắt bánh thành từng miếng, chia bánh thành từng miếng nhỏ rồi gói vào trong túi giấy.
Lục Mặc ở bên cạnh im lặng nhìn tay nghề cắt bánh lưu loát của Diệp Xu, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô nương biết võ sao?”
Đôi tay đang gói bánh gạo lứt ngũ cốc của Diệp Xu hơi ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận