Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 260: Chương 260

“Nhìn tay nghề của cô nương nhất định võ công rất linh hoạt, chưa chắc ở dưới sư đệ của ta.” Lục Mặc cười nhẹ phát biểu suy đoán của mình.
Dưới tấm khăn che mặt, Diệp Xu khẽ nhếch môi. So sánh võ công của sư đệ ngươi với ta á, không đáng giá nhắc tới.
Nếu không phải lúc nàng xuyên tới, xúi quẩy mà gặp phải kẻ có võ công cao cường nhất võ lâm, bị theo dõi không thể cắt đuôi, lấy thực lực của hiện tại của nàng chỉ sợ có thể đi ngang như cua không chừng.
“Đây, chúc các vị đại hiệp vui vẻ mỗi ngày.” Diệp Xu cười đưa đồ cho đệ tử phái Hoa Sơn. Phải đối xử bình đẳng với khách hàng.
Đám người Lục Mặc và Mộ Dung nhiệt tình đáp lại Diệp Xu, cũng chúc nàng mua may bán đắt.
Các đệ tử phái Hoa Sơn vội lấy bánh gạo lứt ngũ cốc từ trong túi ra, cắn rộp rộp rồi cảm khái không tồi, không tiếc ca ngợi tay nghề của Diệp Xu.
“Miếng nhỏ thế này mà ăn vào cũng chắc bụng đấy.”
“Nếu lúc lên đường không có gì ăn mà có một miếng bánh này thì thật là sung sướng.!”
Mộ Dung Dật cũng cảm thấy ăn ngon. sau khi chia cho các sư huynh đệ, hắn cũng mời Lục Mặc nếm thử.
Lục Mặc nhìn, lắc đầu nói: “Nhìn rất ngon, nhưng ta không thích ăn đồ ngọt.”
“Không biết sư tỷ đang ở tửu lâu nào. Nếu chúng ta cứ đi hỏi từng nhà thì không biết đến khi nào mới tìm được đây.” Sau khi mấy người ăn gần hết, bọn họ lại bắt đầu buồn bực oán giận.
“Đừng lải nhải nữa, nhanh đứng dậy tiếp tục đi hỏi đi, trên đường này còn có vài cửa hàng chưa hỏi.” Mộ Dung Dật kêu gọi mọi người nói.
Trong Dương Châu này có hơn mấy trăm cái khách điếm, nếu bọn họ cứ tìm như vậy có lẽ đến tối cũng chưa chắc đã tìm được. Hơn nữa Lục Sơ Linh tới đây không phải ở khách điếm mà là ở tửu lầu của bằng hữu của Phong Lễ Hòa.
Diệp Xu tốt bụng một lần, gọi bọn họ lại, ra vẻ tò mò hỏi bọn họ tìm người như thế nào
“Nói không chừng ta đã nhìn thấy thì sao.”
“Cao thế này, dung mạo thì như tiên nữ, lúc cười lên rất đẹp, có lẽ là mặc xiêm y của phái Hoa Sơn chúng ta.” Mộ Dung Dật lập tức miêu tả cho Diệp Xu nghe.
“Sao có thể trùng hợp, đúng lúc gặp được như vậy.” Lục Mặc ở bên cạnh bất đắc dĩ cười nói một tiếng.
“Có phải trên đầu còn cài một cây trâm hồng bảo thạch hình con bướm đúng không?” Diệp Xu lập tức hỏi.
Lục Mặc lập tức đặt ánh mắt lên trên người Diệp Xu, gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là quà sinh nhật mà mẹ của ta tặng cho muội muội của ta.”
“Vậy ta thật sự đã gặp qua rồi. Bởi vì quá xinh đẹp nên ta vừa gặp đã nhớ, hình như ở trong cái gì mà…cái gì…Phúc Tửu Lâu gì đó.”
Lục Mặc và Mộ Dung Dật đều vô cùng ngạc nhiên, vui mừng nói lời cảm ơn rồi vội vàng đi.
Sau khi Lục Mặc đi được vài bước, hắn ta có hơi nghi ngờ mà quay đầu lại nhìn Diệp Xu một cái, chú ý tới cây trâm bạch ngọc hình hoa đào trên đầu của nàng, tỉ lệ rất đẹp, nhất định giá cả xa xỉ. Lại nhìn quần áo của cô nương này cũng không tầm thường, không giống như đến mức phải lưu lạc đầu đường mà bán hàng rong.
Mộ Dung Dật phát hiện Lục Mặc nhìn nàng thì cũng nói: “Có phải sư huynh cũng cảm thấy nàng có hơi kỳ lạ không? Mặc quần áo tơ lụa nhưng lại đi bán điểm tâm ở đây?”
Lục Mặc gật đầu.
Mộ Dung Dật lại quan sát nữ tử bán bánh gạo lứt ngũ cốc kia một lần nữa. Hắn ta luôn có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
“Ta đi hỏi nàng chút.”
Lục Mặc duỗi tay ngăn cản hắn ta: “Người ta chỉ bán đồ, cũng đầu có làm chuyện xấu. Bán điểm tâm không chỉ ngon mà còn nhiệt tình giúp chúng ta, ngươi cứ muốn đi xen vào việc người khác làm gì.”
Mộ Dung Dật ngẫm lại cũng thấy có lý, cuối cùng hoài nghi mà nhìn Diệp Xu một cái rồi đi theo Lục Mặc đi.
Diệp Xu tiếp tục ngồi ở phía sau sạp bán bánh gạo lứt ngũ cốc.
Qua hơn một canh giờ, Diệp Xu bán được khoảng một nửa bánh gạo lứt ngũ cốc đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận