Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 261: Chương 261

Doanh số này đã vượt qua tưởng tượng của Diệp Xu rồi. Dù sao điểm tâm nàng bán cũng không rẻ, phần lớn người mua đều là người trong giang hồ. So với bá tánh bình thường, bọn họ có can đảm nếm thử món mới, ra tay phóng khoáng.
Trong túi đã chứa đầy ngân lượng, Diệp Xu cảm thấy có hơi nặng nên bỏ xuống đặt lên trên bàn gỗ.
Trong quán trà phía đối diện sớm có hai nam tử uống trà chú ý Diệp Xu mua may bán đắt. Nhìn nàng tùy tiện bán hai miếng điểm tâm đã thu vào được trăm lượng bạc, bọn họ chỉ biết đỏ mắt. Hai người uống trà trong quán gần một canh giờ, uống đến mức sắp vỡ bụng, mục đích chính là vì tìm thời cơ thích hợp rồi ra tay với Diệp Xu.
Hiện tại, sau giờ ngọ, mặt trời lên cao, mọi người đều lười biếng không thích ra ngoài, lúc này người trên đường còn ít hơn buổi tối.
Diệp Xu đội một cái mũ rơm to để che nắng, ngồi ở trên ghế ngáp hai cái. Lúc này, bỗng nhiên nàng thấy có hai người đang đi nhanh về phía nàng, hiển nhiên có ý đồ không tốt.
Diệp Xu không động đậy.
Hai người chạy đến trước mặt Diệp Xu rồi lôi dao ra. Nam tử trung niên bán lê ở bên cạnh Diệp Xu thấy thế hoảng sợ, há mồm định kêu cứu mạng, lập tức bị hai người này trừng mắt một cái, sợ tới mức không dám hé răng, liên tục lui về phía sau, trốn ra xa.
“Hai vị khách quan mua bánh gạo lứt ngũ cốc à?” Diệp Xu thong thả mà nâng mắt lên, bình tĩnh cười nhìn bọn họ.
Tình tiết vô cùng kinh điển.
Đến lúc này rồi mà nàng còn không giả vờ một chút thì uổng võ nghệ cao cường này của nàng quá. Vì thế Diệp Xu cố ý lúc ép giọng nói khi nói xuống thật thấp, ngẩng đầu lên thật cao, có vẻ nàng rất oai phong.
Hai nam tử liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy phản ứng của Diệp Xu không thích hợp cho lắm, nhưng nếu lúc này đã ra tay thì không cần nghĩ gì nhiều nữa.
“Nói nhảm ít thôi, giao tiền ra đây mau!” Một nam tử cầm đao chĩa vào cổ Diệp Xu, một nam tử mắt tam giác còn lại thì duỗi tay muốn lấy túi tiền trên bàn.
Diệp Xu bỗng nhiên nghiêng mắt, lạnh lùng mà nhìn bọn họ.
Nam tử mắt tam giác cầm lấy túi tiền xoay người chạy nhanh đi, nam tử cầm đao cũng lập tức chạy theo.
Diệp Xu cầm miếng bánh gạo lứt ngũ cốc ăn thử lên bàn lên, phi ra. Miếng đầu tiên đánh vào mắt cá chân của nam tử mắt tam giác, khiến hắn té ngã xuống đất. Nam tử còn lại dừng bước, định chạy lại nâng hắn ta dậy. Diệp Xu lại cầm thêm một miếng nữa, bắn vào giữa trán hắn. Nam tử kêu đau một tiếng rồi che trán của mình, ngã quỳ xuống đất. Nam tử mắt tam giác thấy vậy thì miễn cưỡng bò dậy, muốn chạy tiếp.
Diệp Xu thấy vậy thì vừa ném một miếng bánh gạo lứt ngũ cốc vào trong miệng, vừa phi hai miếng còn lại đi. Một miếng trúng vào chỗ đầu gối của nam tử mắt tam giác, một miếng khác bởi vì nàng đắc ý, vênh váo nên trượt tay, phi hơi cao đến điểm chết người.
Nam tử mắt tam giác đau đến mức lập tức ném bạc trong tay ra, kêu to, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cuộn như tôm.
Diệp Xu cũng không dự đoán mình ra tay tàn nhẫn như vậy, kinh ngạc trợn to mắt, tay bưng kín miệng, nhìn hắn ta như vậy chính nàng cũng cảm thấy đau. Nàng hai ba bước chạy tới, vừa khom lưng nhặt bạc của mình rơi trên mặt đất, thuận tiện quan tâm hỏi một câu: “Có sao hay không?”
Nam tử mắt tam giác bị hỏi như vậy thì sợ tới mức không dám nói gì, run run rẩy rẩy bò dậy, khóc lóc thảm thiết dập đầu với Diệp Xu, khẩn cầu nàng bỏ qua cho mình. Một tên nam tử khác cũng tỉnh táo lại, hoảng hốt mà cùng dập đầu với hắn ta, nhưng bởi vì đầu của hắn ta vẫn còn choáng, không khống chế được đầu của mình nên bị đập đầu một cái vào đá, làm trán bị trầy da.
“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong ngài bỏ qua cho hai anh em chúng ta!”
“Cút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận