Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 266: Chương 266

Năm ngàn lượng đã là giá cao nhất từ trước tới nay rồi, nhìn hai vị này nói năng dứt khoát như vậy, chắc có lẽ đều là kiểu người nói được làm được. Nếu bỏ lỡ chỉ sợ bọn họ sẽ không quay lại đây nữa đâu.
Chưởng quầy do dự một lúc lâu rồi liên tục thở dài: "Thôi, thôi, năm ngàn thì năm ngàn."
"Được, chúng ta thanh toán tiền luôn nhé." Diệp Xu vừa dứt lời xong thì ra lệnh cho Trang Phi giao tiếp với chưởng quầy.
Sau khi hai bên lấy đầy đủ chứng từ ra, phải cầm công văn đi phủ nha thông báo một tiếng mới coi như là mua bán xong xuôi.
Tống Thanh Từ yên lặng ngồi chờ ở cửa hàng, Triệu Lăng thì bị hắn đuổi đi ra ngoài.
Sau đó không lâu, Triệu Lăng vòng về nói cho Diệp Xu và Tống Thanh Từ lý do mà cửa hàng này một năm nay không buôn bán được gì.
Một năm trước, chưởng quầy từng đánh một tên ăn mày đến ăn xin đến chết khiếp, bởi vậy mà đắc tội đệ tử của Cái Bang. Mỗi khi đến chiều tối, lúc quán đông khách nhất, đám ăn mày đó lại chạy đến bên cạnh cửa hàng vừa nhổ nước miếng vừa đi tiểu. Chưởng quầy phái người đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, những người đó bị đuổi thì lập tức co giò bỏ chạy, sau đó nhân lúc không ai chú ý lại trở về. Những khách quen của cửa hàng điểm tâm thấy vậy, có ai không cảm thấy không ghê tởm đâu, nên dần dần bắt đầu không muốn tới nữa.
Cửa hàng không có khách, những tên ăn mày đó mới dừng tay lại. Chưởng quầy nhân cơ hội định bán đi, nhưng những người biết cửa hàng của hắn ta đều sợ ăn mày lại đến quấy rối nên chỉ chịu ra giá thấp để mua. Chưởng quầy đương nhiên không muốn nên mới chờ người nào không quen biết chuyện chỗ này đến mua, có thể bán theo giá thị trường hắn đã thấy đủ rồi. Vì thế hắn còn cố ý lấy tiền hối lộ đám chưởng quầy của Lân Phô, mong bọn họ đừng nói thật cho những người đến hỏi thăm về cửa hàng của hắn ta.
Chưởng quầy ở bên cạnh nghe Triệu Lăng nói toàn bộ quá trình, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Hắn ta vừa dùng tay áo lau vừa nói: "Ta đã nói hết rồi, các ngươi lại không hỏi nguyên nhân. Bây giờ tiền cũng đã thanh toán, các ngươi muốn lấy lại tiền cũng không được đâu!"
"Chưởng quầy, ông không cần sợ, chúng tôi sẽ không đổi ý, ngươi cứ việc dọn dẹp đồ đi đi." Diệp Xu cười nói với chưởng quầy.
Chưởng quầy nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, đương nhiên dự đoán được năng lực của Diệp Xu không bình thường, vì thế yên tâm, nói vài câu với Diệp Xu.
"Nếu mua bán xong rồi, cô nương giữ chữ tín, bảo đảm không đổi ý, vậy ta cũng tốt bụng mà dặn dò cô nương hai câu. Đừng khinh thường đám ăn mày kia, bọn họ không bình thường đâu. Một đám nghèo rớt mồng tơi, không còn gì để mất nên đi làm gì đó sẽ không quan tâm hậu quả đâu.
Trước đây ta đã nghĩ đủ mọi cách, móc tiền túi ra mong quan phủ hoặc người giang hồ hỗ trợ giải quyết nhưng cũng không có tác dụng gì. Đánh xong thì chạy, chạy rồi lại quay về, tóm lại phải quấy rối đến cùng mới thôi. Người bình thường sao có thể đánh thắng được kẻ vô lại. Nhưng nếu cô nương nói rõ cửa hàng này đổi chủ, bọn họ thấy không phải ta, có lẽ sẽ buông tha."
Triệu Lăng cười nhạo nói: "Nếu như đơn giản như vậy thì cửa hàng này sao đến nỗi không bán đi được. Đám ăn mày kia không biết chữ nào, còn rất cố chấp, người bình thường không đuổi đi nổi."
Chưởng quầy câm miệng không hé răng, hiển nhiên hắn ta cũng biết như thế, nói câu vừa nãy cũng chỉ là an ủi khách sáo với Diệp Xu thôi.
"Vậy… xong hết mọi việc rồi thì ta không quấy rầy các ngươi nữa nhé." Chưởng quầy gọi người mang đồ của mình đi, nhanh chóng chạy vội, chỉ sợ Diệp Xu đổi ý.
Sau khi Diệp Xu nghe Triệu Lăng nói xong thì bắt đầu cân nhắc nên giải quyết vấn đề này thế nào. Nàng chỉ có thể ở lại Dương Châu hai ngày, ngày kia đã phải khởi hành chuẩn bị đi Hoa Sơn, cho nên nhất định phải mau chóng giải quyết mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận