Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 267: Chương 267

Nếu nàng lấy thân phận bảo chủ của Lăng Vân Bảo ra luôn thì đương nhiên sẽ uy hiếp được đám ăn mày kia, nhưng Diệp Xu không muốn việc mình mở một cửa hàng bị Diệp Hổ biết. Việc nàng mở cửa hàng kiếm tiền nàng còn muốn tích cóp để làm của riêng, để dành về sau sắp xếp cho mẹ con Tô phu nhân.
Diệp Xu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ Phong Lễ Hòa có cách. Hắn ta là du hiệp, thanh danh trên trên giang hồ rất lớn, có nhiều bằng hữu, đương nhiên cũng có cách giải quyết vấn đề này. Nếu nàng xin hắn ta nói với trưởng lão Cái Bang một tiếng, hẳn là có thể đuổi đi những tên ăn mày cố chấp đó.
"Nghĩ ra cách nào chưa?" Tống Thanh Từ từ từ giương mắt lên nhìn.
"Ừm, có cách rồi. Ta sẽ đi cầu xin Phong đại ca, có lẽ hắn ta sẽ có cách." Diệp Xu cười nói với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ buông trà lạnh đã uống được một nửa trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu không chú ý những cái đó, vui vẻ gọi Trang Phi lại, dặn dò nàng định trang trí cửa hàng này như thế nào: "Những chỗ đã bị ăn mày đi tiểu sẽ khiến khách cảm thấy nhạy cảm nên phải nhanh chóng đổi thềm đá gạch trước cửa hàng đi. Trước cửa hàng còn phải để một dàn hoa tươi mới nở, càng thơm, càng bắt mắt càng tốt, sẽ khiến người ta chú ý đến. Đúng rồi, phải vẽ lên tường, vẽ những loại điểm tâm thường bán thì mới thú vị được."
Trang Phi cảm thấy ý kiến này mới mẻ, liên tục vâng dạ, bảo đảm trong vòng một ngày là sắp xếp xong những việc này.
Diệp Xu lại gọi đầu bếp và tiểu nhị cũ của cửa hàng tới, hỏi thói quen mà chưởng quầy quản lí cửa hàng. Sau khi nàng đã hiểu được, lại gặp phải khó khăn khi không chọn được người quản lý cửa hàng. Sau khi nàng đi khỏi Dương Châu, nhất định phải có một vị chưởng quầy giúp nàng trông coi cửa hàng mới được.
Chuyện quan trọng nhất là người này phải biết quản lý, cũng phải biết nhanh mồn nhanh miệng, biết chiêu đãi khách nhân phẩm tốt, không thể thấy tiền sáng mắt, biết bổn phận làm việc theo sự chỉ đạo của nàng. Nhưng hôm nay bên cạnh nàng ngoại trừ Trang Phi có tác dụng thì chẳng còn ai nữa.
Diệp Xu bỗng nhiên nghĩ đến có một nhân vật gì đó rất có nghĩa khí cũng xuất thân ở Dương Châu. Người này tên là Phương Trường Tỏa, mỏ chuột tai khỉ, nhưng cũng rất giữ chữ tín. Hắn vì mẫu thân bệnh nặng mà thiếu rất nhiều nợ mặc cho chủ tiệm gạo xoa nắn, nhục mạ. Sau đó hắn ta được nam chủ Mộ Dung Dật bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn giải cứu, luôn đi theo bên cạnh hắn ta, cuối cùng vì cứu nam chủ mà chết.
Hiện tại còn nửa năm nam chủ mới bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn. Theo như nàng tính toán, Phương Trường Tỏa có lẽ đã đang lâm vào thế khó rồi.
"Ta đi ra ngoài một chuyến!" Diệp Xu nói với Tống Thanh Từ một tiếng rồi dẫn Trang Phi đi.
Tống Thanh Từ vẫn cụp mắt, nhàn nhạt nhìn bát trà trên bàn, không giương mắt lên. Chờ người ngoài phòng cưỡi ngựa đi xa, hắn mới bưng bát trà trên bàn lên.
Triệu Lăng ở bên cạnh nhìn thấy thế thì yên lặng nhìn về phía cung chủ hình như có hơi kỳ lạ.
Giây tiếp theo, chỉ thấy cung chủ buông tay ra, một bát trà sứ trắng rơi xuống đất, trước khi rơi đã bị dập nát, nước trà cũng theo đó rơi xuống mặt đất. Đầu gối Triệu Lăng mềm nhũn, suýt nữa theo quán tính quỳ xuống, nhưng bận tâm lúc này bọn họ đang ở bên ngoài mới miễn cưỡng khống chế hành vi của mình lại.
Triệu Lăng cung kính mà cúi đầu, chờ mệnh lệnh của cung chủ nhà mình. Sau một lúc lâu, không có chút động tĩnh nào.
Lúc Diệp Xu tìm thấy Phương Trường Tỏa ở tiệm gạo, ông chủ tiệm gạo đang mắng Phương Trường Tỏa đi khiêng gạo.
Mẫu thân của Phương Trường Tỏa bị bệnh nặng, mà không đủ tiền mua thuốc, vì thế hắn mượn ông chủ tiệm gạo mười lượng bạc, không chỉ có lấy phòng ở thế chấp mà còn nhận lời làm công cả đời cho ông chủ tiệm gạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận