Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 268: Chương 268

Sau khi mẫu thân của Phương Trường Tỏa qua đời, ông chủ tiệm gạo lập tức sa thải tất cả tiểu nhị của cửa hàng, từ dọn phòng đến quét tước đến khiêng gạo, toàn bộ đều do một mình Phương Trường Tỏa làm.
Diệp Xu tốn một trăm lượng cứu Phương Trường Tỏa ra, nghe nói sau khi mẫu thân hắn ta mất, hắn ta không có chỗ nào ở nên dọn dẹp đồ của hắn ta ở ngôi miếu rách nát rồi mang về cửa hàng điểm tâm.
Phương Trường Tỏa câu nệ mà rụt cổ, sau khi vào cửa hàng điểm tâm, tò mò mà đánh giá cửa hàng này, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với tiệm gạo lúc trước.
Tuy rằng lúc đi đến đây hắn ta đã nghe Diệp Xu kể lại nhưng Phương Trường Tỏa vẫn không thể tin nổi, hỏi Diệp Xu lại: "Cô nương để ta làm chưởng quầy thật ư?"
Diệp Xu gật đầu.
Phương Trường Tỏa vẫn không thể tin được bầu trời lại rơi xuống một cái bánh có nhân, hắn ta lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Xu, dập đầu ba cái thật mạnh, cảm ơn Diệp Xu đã cứu hắn ra khỏi khốn cảnh. Hắn ta không dám làm chưởng quầy, chỉ xin Diệp Xu có thể để hắn ta làm tiểu nhị là được.
"Cô nương vì chuộc tiểu nhân mà đã tốn trăm lượng bạc rồi, lúc trước tiểu nhân chỉ vay ông chủ kia mười lượng bạc thôi, tiểu nhân có tài đức gì a!"
"Ông chủ tiệm gạo kia muốn phòng ở của ngươi, thứ đoạt được thật ra không chỉ là mười lượng bạc nên cũng coi như trả hết nợ rồi. Ngươi rõ ràng có thể chạy khỏi tiệm gạo, sao ngươi lại không trốn? Còn để hắn ép buộc ngươi làm việc như vậy là sao?" Diệp Xu hỏi lại Phương Trường Tỏa.
Phương Trường Tỏa sửng sốt, giải thích cho Diệp Xu: "Hắn có ơn với ta, lúc trước lúc mẫu thân ta bệnh nặng, chỉ có hắn ta đồng ý cho ta vay tiền khẩn cấp. Ta đã đồng ý với hắn ta sẽ làm trâu làm ngựa cả đời cho hắn ta, nếu hắn ta không tự mình mở miệng nói thả ta, ta nhất định sẽ không vong ơn bội nghĩa mà chạy trốn. Tuy biết hắn ta rất khắc nghiệt với ta nhưng Trường Tỏa ta không phải là người thích không giữ lời hứa, nói được thì làm được."
"Đúng vậy, ngươi đừng tự coi nhẹ mình. Vì người như ngươi, ta tốn một trăm lượng có sao, một ngàn lượng một vạn lượng cũng đáng. Ta cũng sẽ tuân thủ hứa hẹn, nhất định sẽ không lật lọng như ông chủ tiệm gạo, ngươi chỉ cần chịu thành tâm làm việc vì ta là được. Giúp ta xử lý cửa hiệu mặt tiền này đi, ăn ở hàng ngày ta lo, tiền thuê tính theo lợi nhuận của cửa hàng này."
Phương Trường Tỏa kinh ngạc chỉ biết dập đầu cảm ơn Diệp Xu.
Diệp Xu nói thân phận thật sự của mình cho Phương Trường Tỏa, về sau sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng đến hắn ta, không cần thiết cố ý gạt hắn ta, giữ bí mật với những người khác là được.
Phương Trường Tỏa biết được nữ tử trước mắt lại là yêu nữ của Lăng Vân Bảo, trong lòng khiếp sợ không thôi. Hắn khó có thể đem nữ tử trước mắt liên hệ với người xấu. Nghĩ lại, ngoại trừ cái mạng chó này của hắn ta, hắn ta còn có cái gì để nàng lợi dụng được nữa. Hơn nữa, nhìn cử chỉ của Diệp cô nương, có lẽ nàng thật sự không phải là người xấu.
"Nếu cô nương chuộc tiểu nhân ra, vậy sau này tiểu nhân chính là người của cô nương, để mặc cho cô nương sai khiến." Phương Trường Tỏa lại dập đầu.
Diệp Xu bảo Trang Phi mua hai bộ y phục cho Phương Trường Tỏa, bảo hắn ta sắp xếp bên trong cửa hàng trước. Nàng đã nhìn những ghi chép lúc trước của cửa hàng nên đã hiểu được nhiều thứ. Nàng lại hỏi Phương Trường Tỏa, nếu mau chóng khai trương, hắn có thể gánh vác được công việc chưởng quầy này không.
Phương Trường Tỏa nhìn lướt qua sổ sách rồi gật đầu với Diệp Xu: "Không khó lắm."
Diệp Xu tạm biệt Phương Trường Tỏa mới nhớ tới Tống Thanh Từ còn chờ mình, vội xoay người lại tìm hắn. Lúc nàng cười chạy về phía Tống Thanh Từ, lòng bàn chân đã giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt đất có mảnh sứ vỡ, còn có vài vệt nước.
"Thế này là thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận