Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 272: Chương 272

"Nhưng cô nương vừa làm cùng với Lưu Phương một chút đã làm ra được hai khối."
Diệp Xu thấy Trường Tỏa thực sự có tư thế của quản sự khi tính sổ, không nhịn được cười rộ lên.
"Nhìn ngươi như vậy là ta yên tâm rồi. Bánh gạo lứt ngũ cốc này không sợ, để được lâu, chỉ cần đừng phơi ở dưới ánh nắng chói chang lâu, thì sẽ không có vấn đề gì to tát cả. Ba tháng sau vẫn không có bán được thì tìm ta lấy bồi thường."
"Thứ này bán đi được sao?" Phương Trường Tỏa mang vẻ mặt tò mò mà đánh giá cái bánh gạo lứt ngũ cốc lớn dặt trên kệ bếp này, thật sự là quá đồ sộ, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thấy.
"Khai trương đại cát, có thể mua một tặng một, mua một cân bánh gạo lứt ngũ cốc, tặng một cân bánh thần tiên phú quý. Bánh thần tiên phú quý cũng không sợ hỏng, phơi khô bảo quản, lúc muốn ăn, có thể đun nóng hoặc dùng nước ấm pha là ăn được ngay." Diệp Xu nói cho Lưu Phương cùng Phương Trường Tỏa, đừng quên ăn thử.
Khai trương mười ngày đầu đều có loại ưu đãi này, chỉ cần duy trì lãi hoặc lỗ chỉ một ít là được, sau này có tiếng tăm thì từ từ tăng lên, giống như cách nước ấm nấu ếch, dần dần tăng mức được đồ tặng kèm, cuối cùng là bỏ. Về sau, khách quen vẫn có thể cho ưu đãi, giống như mua mười lần được tặng một cân.
Phương Trường Tỏa nghe xong đề nghị của Diệp Xu, đầu óc cũng thông suốt, liên tục bội phục bộ não có suy nghĩ của Diệp Xu, sau khi nghe xong kiến nghị của nàng, thật sự sẽ không phải lo lắng đến việc bồi thường tiền nữa.
“Cô nương, có một tên ăn mày đến trước cửa la lối khóc lóc om sòm!” Trang Phi chạy nhanh tới bẩm báo, sắc mặt hiện vẻ khó xử nói với Diệp Xu: “Bọn họ còn cởi cả quần.” Diệp Xu nắm trong tay một nắm đậu phộng rồi đi ra ngoài cửa hàng, đúng là nhìn thấy có sáu tên ăn mày đang vây quanh cửa của cửa hàng điểm tâm, bọn họ đang vén cái áo choàng vừa rách vừa bẩn lên cười hì hì quậy phá.
Đám ăn mày nhìn thấy một người nữ nhân rất đẹp đi ra, ngay lập tức hưng phấn, huýt sáo, nhếch miệng cười ha ha hỏi Diệp Xu có muốn xem đại bảo bối của họ hay không.
“Được nha, để ta nhìn vật nhỏ của các ngươi.” Diệp Xu dựa vào cạnh cửa cười nhạt nhìn xung quanh, đáy mắt linh động rực rỡ nhìn bọn họ.
Đám ăn mày sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Xu không e lệ chút nào, mà đáng giận nhất chính là dám đổi tên của đại bảo bối của bọn họ thành vật nhỏ.
Trang Phi vội vàng đứng bên cạnh người Diệp Xu, cất cao giọng cảnh cáo bọn họ: "Cửa hàng này đã đổi chủ rồi, ta khuyên các ngươi nên biết điều một chút, rời đi nhanh lẹ đừng gây chuyện, nếu không đắc tội tới cô nương nhà ta, các ngươi không dễ chịu được nữa đâu."
Mấy tên ăn mày nghe xong mấy lời này lại càng vui vẻ hơn, bọn họ cũng đã nhận ra Trang Phi cũng là nữ nhân. Hai nữ nhân mà còn đòi uy hiếp đuổi bọn họ đi, có phải là nằm mơ hay không.
"Ai mà tin mấy lời bịa đặt của các ngươi, nói không chừng các ngươi thật ra là người của tên chưởng quầy kia, cố ý diễn trò lừa gạt chúng ta thì có. Cho dù đổi chủ thật thì làm sao, nơi này là nơi đen đủi, hại huynh đệ bọn ta bị đánh ở đây, chúng ta muốn tiểu thì tiểu, các ngươi làm được gì bọn ta!"
Sau khi đám ăn mày khiêu khích còn yêu cầu Diệp Xu cho bọn họ hai mươi lượng bạc uống rượu.
"Nếu không chúng ta lập tức cởi quần đi tiểu, gửi quà khai trương cho cửa hàng điểm tâm các người!"
Bọn ăn mày dứt lời thì cười ha ha không ngừng.
"Không cho." Diệp Xu nhẹ giọng đáp lại nói. Nàng không ngại làm từ thiện, nhưng kiểu người nghèo thế này nhất định Diệp Xu sẽ không từ thiện. Một khi cho loại người này tiền, bọn họ nhất định sẽ đòi thêm nhiều tiền hơn.
"Tiểu nha đầu này ngang bướng thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận