Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 273: Chương 273

Năm người lập tức kéo quần, chuẩn bị đi tiểu về hướng cửa hàng điểm tâm. Người đi đường trên đường cái thấy thế lập tức nghỉ chân, cách xa mà xem, sôi nổi chỉ trích mấy tên ăn mày này thật ghê tởm.
Đám ăn mày lại không thèm quan tâm, càng có người xem, bọn họ lại càng hưng phấn.
Diệp Xu ném hai viên đậu phộng vào trong miệng, giọng điệu thoải mái mà hỏi bọn họ có đi hay không.
"Quần cũng cởi rồi, còn đi đâu nữa!"
Năm tên ăn mày đắc ý mà cười nháy mắt ra dấu với nhau, đang muốn ấp ủ bắt đầu, đột nhiên người thứ nhất bên trái kêu đau một tiếng, cuộn thành con tôm nằm trên mặt đất, rồi đến người thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Năm người như xếp hàng mà lần lượt ngã xuống đất đều biến thành tôm cuốn trứng.
"Còn không mau cút đi, còn muốn bị đánh à?" Trang Phi trừng mắt, cầm dao lao ra ngoài.
Năm tên ăn mày vô cùng chật vật bò dậy, lảo đảo khập khiễng chạy.
Người xung quanh thấy thế thì cười ha ha lên, hô đáng đánh.
Chờ mọi người ngẩng đầu, muốn xem cô nương lấy đậu phộng đánh người này là ai thì mới phát hiện vị cô nương này đã che mặt bằng khăn từ lúc nào. Chỉ thấy mặt mày nàng thanh tú, nhớ mang máng lúc trước nàng lộ mặt nhìn rất đáng yêu. Chỉ tiếc lúc ấy chỉ chú ý trò hề của đám ăn mày mà không chú ý đến dung mạo của cô nương.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn tấm biển mới của cửa hàng điểm tâm, tên là ‘Điểm Tâm Diệp Ký’. Cửa hàng này thú vị thật đấy, hai bên còn bày hoa nguyệt quý nở rộ, liếc mắt nhìn qua một cái là đã thấy chói mắt, thật sự rất đẹp.
"Điểm Tâm Diệp Ký, ngày mai khai trương, mong mọi người đến đây ủng hộ cho!" Phương Trường Tỏa vội đi ra, cười tủm tỉm chắp tay hô chào với mọi người. Diệp cô nương có ân với hắn ta, lại coi trọng hắn ta như thế, đương nhiên hắn ta phải liều mạng kinh doanh cửa hàng này cho thật tốt.
Mọi người sôi nổi nói đồng ý rồi tan đi.
Sau khi Diệp Xu quay lại, Trang Phi vội vàng chạy lại ai oán: "Rõ ràng hôm qua Tống công tử đã hứa hẹn với chúng ta, nói hắn sẽ giải quyết việc này. Vậy đã giải quyết chưa? Những tên ăn mày đó vẫn tới. Ta thấy cô nương nên đi nhờ Phong đại hiệp giúp đi, nhất định hắn ta có cách nhanh hơn."
"Ta tin tưởng hắn." Diệp Xu vô cùng khẳng định nói.
Trang Phi tức giận đến mức đành phải câm miệng, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình bị cảm tình che hai mắt.
"Ngày mai chúng ta đã phải xuất phát đi khỏi Dương Châu rồi. Nếu còn chưa giải quyết chuyện này, Phương Trường Tỏa và Lưu Phương phải làm sao đây?" Trang Phi không nhịn được than thở một tiếng.
Lưu Phương lập tức nói: "Tam công tử tuyệt đối sẽ không mặc kệ. Với năng lực của An Ninh hầu phủ, giải quyết việc này chỉ là chuyện nhỏ."
Đến đêm, chi nhánh Cái Bang ở Dương Châu nhận được lệnh Bạch Mai.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người lên phố bỗng dưng cảm giác con phố thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra là thiếu thứ gì.
Bỗng nhiên có người phát hiện ra: "Ủa, những tên ăn mày đầu phố xin cơm mỗi ngày đâu rồi?"
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh phát hiện ra ăn mày ở toàn bộ thành Dương Châu đã biến mất hết rồi.
Sáng sớm Trang Phi vừa mới biết tin đã vui mừng chạy tới nói với Diệp Xu: “Không biết Tống công tử có thủ thuật cao siêu gì mà trong một đêm tất cả những tên ăn mày trong lệnh thành đều biến mất. Không ngờ rằng Tống công tử lại có bản lĩnh như vậy, chuyện này e rằng Phong đại hiệp cũng không làm được.”
“Đều biến mất rồi.” Diệp Xu lo lắng những tên ăn mày này đều bị Thăng Dương Cung giết hết rồi. Nàng lo lắng hỏi Trang Phi: “Thế bọn họ đi đâu rồi?”
“Không biết, dù sao mọi người phát hiện ra trong một đêm đám ăn mày này biến mất rồi, khắp nơi đều không thấy đâu.” Trang Phi nhún vai, thản nhiên nói: “Dù sao bọn họ cũng sẽ không gây phiền phức cho cô nương nữa, quản bọn họ ở đâu làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận