Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 275: Chương 275

Diệp Xu cảm thấy, Tống Thanh Từ chắc chắn đang giả vờ.
Nàng ngồi xổm trước mặt Tống Thanh Từ, lẳng lặng nhìn hắn, xem hắn giả vờ được bao lâu.
Không lâu sau, Diệp Xu thấy mắt của Tống Thanh Từ động đậy, chầm chậm mở mắt, Diệp Xu lập tức cong mắt thành trăng lưỡi liềm, cười với hắn.
“Cơm xong rồi, dậy ăn đi.”
“Tới lúc nào mà không gọi ta dậy?” Tống Thanh Từ hỏi.
Diệp Xu bĩu môi thì thầm trong lòng: Giả vờ, chắc chắn là giả vờ!
“Vừa tới được một lúc, thấy chàng ngủ nên không nỡ gọi. Bộ dạng ngủ của công tử đẹp thật, ta với công tử không sánh được.” Diệp Xu không ngần ngại giẫm lên chính mình để tôn lên vẻ đẹp của đại ma đầu, nàng thật sự giỏi nịnh hót, tự mình bái phục chính mình.
“Ta biết mà.”
Tống Thanh Từ nhẹ nhàng thừa nhận.
Ba từ này có vẻ đơn giản nhưng chúng thật sự làm người ta tức chết mà. Nhấn mạnh hắn và Diệp Xu đã từng ngủ là sự thật, còn khẳng định tư thế ngủ thật sự không có tí nề nếp nào.
Diệp Xu xấu hổ, khốn cùng mà tức giận, cơn tức giận của nàng lập tức bùng cháy. Không biết làm thế nào để nói ra, ai bảo nàng lại nói mình tư thế ngủ không đẹp trước cơ chứ.
Bực mình quá! Nàng thật muốn đạp cho một cước, biến thận của đại ma đầu thành khoai tây nghiền.
Sau khi Tống Thanh Từ đứng dậy thì cuộn tròn cuốn sách cầm trong tay lại để trên chiếc giường nhỏ.
Diệp Xu vô cùng tức giận, tức tối liếc cuốn sách, hoá ra đó là “Binh pháp Tôn Tử”
“Sao đột nhiên lại muốn xem cái này?” Diệp Xu thấy với trình độ của đại ma đầu chắc sớm đã đọc cuốn sách này rồi chứ.
“Ta rảnh.”
Tống Thanh Từ che miệng ngáp một cái, có chút lười biếng.
Diệp Xu nhếch mép cười hỏi Tống Thanh Từ có lĩnh ngộ được gì ở cuốn sách này không?
“Binh giả, quỹ đạo giã, đạo của binh pháp là đạo của trá nguỵ. Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý, lấy kỳ binh công địch lúc không phòng bị, xuất kỳ binh khi không định để ý.” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng trả lời.
Diệp Xu: “Ừm, rối quá!”
“Từ từ hiểu.” Đôi mắt đen của Tống Thanh Từ chuyển động, thích thú đặt lên người Diệp Xu, không kiềm nổi lại ngáp một cái nữa.
Diệp Xu không thèm tốn thời gian vào mấy chuyện này, ngược lại hỏi: “Đã ngủ lâu như vậy rồi, mà vẫn buồn ngủ, thật sự không cần mời đại phu đến sao?”
“Lo lắng cho ta?” Tống Thanh Từ cười hỏi.
“Tất nhiên lo lắng rồi, ta lo Tung Xuân Tán vẫn còn sót độc, truyền qua cơ thể chàng rồi. Từ tối hôm đó, chàng cứ ngủ mãi.”
Diệp Xu nói xong thì kêu Tống Thanh Từ thử món cháo hải sâm nàng làm.
“Cháo này rất bổ, bồi bổ khí lực, rất tốt cho cơ thể, ăn nhiều một chút.”
Tống Thanh Từ nhẹ giọng đồng ý, lập tức cúi đầu cầm thìa cháo khuấy đều, múc một miếng cháo cho vào miệng.
Diệp Xu còn vui vẻ hơn, nàng chống tay lên má, một mặt vui vẻ nhìn Tống Thanh Từ ăn.
Mau ăn nhiều vào, bổ thận, bổ thận, bổ thận...
“Xu Nhi, có phải nàng chê ta yếu không?”
Tống Thanh Từ đang ăn hai miếng cháo, đột nhiên đặt chiếc thìa trong tay xuống, nụ cười trên mặt biến mất.
Từ trước đến giờ, đại ma đầu đều duy trì tốt thói quen ăn uống, ăn không nói.
Thế mà hôm nay lại dừng giữa chừng, bỗng nhiên mở miệng, còn hỏi kiểu câu hỏi này, thật quá bất thường.
Diệp Xu trong lòng run lên, cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình đã bị Tống Thanh Từ nhìn trúng, nàng lập tức trả lời: “Đương nhiên không phải!”
“Dù không có cảm giác.”
Không có, cảm, giác.
Vào buổi sáng nàng bị trúng độc Tung Xuân Tán, đã từng nói với Tống Thanh Từ là nàng không cảm giác gì, quả nhiên hắn vẫn nhớ mối hận ấy!
“Có cảm giác, đương nhiên có! Công tử chạm vào tay ta, ta rất có cảm giác.”
Diệp Xu tiếp tục thể hiện sự trung thành của mình, nếu nàng vẫn cứ nói mình không có cảm giác, chỉ sợ đại ma đầu sẽ cảm thấy nàng khinh thường năng lực đàn ông của hắn. Tất cả nam nhân đều đặc biệt nhạy cảm với thứ gọi là “năng lực”. Diệp Xu sợ đại ma đầu sẽ bị kích động, cảm thấy tôn nghiêm bị tổn hại, sẽ tức giận mà đá nàng bay tới bức tường phía nam mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận