Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 277: Chương 277

“Sao lại đứng giữa đường vậy?” Diệp Xu xoa xoa đầu, tức giận hỏi.
Vì cô nương đi ra khỏi phòng của Tống Thanh Từ, Trang Phi lập tức nhận ra điều gì đó: “Tống công tử lại bắt nạt cô nương rồi!”
“Không có, hắn đối với ta rất tốt!” Diệp Xu cố ý tăng âm lượng, bởi vì nàng biết lúc này xung quanh Hầu phủ đều là tai mắt của Thăng Dương cung: “Ta vui quá nên không biết đông tây nam bắc ở hướng nào nữa! Haha…”
Trang Phi cũng không nghĩ nhiều, tin lời Diệp Xu nói, cười nhắc nhở nàng sắp đến giờ rồi, chuẩn bị mở cửa hàng điểm tâm thôi.
“Ôi, ta quên mất, đi đi!” Diệp Xu trong nháy mắt trở nên hoạt bát, kéo Trang Phi chạy đi.
Mặc dù thời gian rất gấp, nhưng người ở đây rất đáng tin cậy, đồ đạc đầy đủ nên cửa hàng hoạt động rất ổn định. Ngay khi pháo vừa nổ, trước cửa hàng có rất nhiều hoa tươi để thu hút mọi người, đánh trống khua chiêng cả ngày khai trường đầu tiên, còn có cả đồ ăn thử, đương nhiên không giới hạn số lượng.
Độ phổ biến cao còn phụ thuộc vào đồ có ngon hay không, có giữ chân được khách hàng hay không. Món điểm tâm mà các cửa hàng khác có, ở đây có không ít, mùi vị không tồi, nhưng có món mà các cửa hàng các không có thì ở đây cũng có luôn, phong cách và mùi vị đều rất mới mẻ, đương nhiên sẽ để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.
Ngoài bánh ngọt óc chó ra, còn có tương thịt bò nữa, tương thịt bò được bán trong cửa hàng điểm tâm mới có một, vậy nên càng thu hút sự tò mò của mọi người. Phương Trường Toả rất thích loại nước sốt này, nên khi giới thiệu về nó rất hay.
“Cơm vừa mới nấu, mở một lọ tương thịt bò cay, cho vào cơm trộn lên, không cần món nào nữa ta cũng có thể ăn liên tục bốn bát!”
Phương Trường Toả vừa nói vừa diễn, đổ cơm nóng vào một cái hộp, trộn đều hai lần rồi đưa cho mọi người xem. Cơm trắng được bọc bởi một lớp nước tương màu nâu đỏ sẫm, thịt bò và đậu cũng thấm nước tương, lấp lánh óng ánh, nhìn trông rất hấp dẫn.
Phương Trường Toả bảo tiểu nhị trộn cơm xong sau đó múc từng thìa cho vào những chiếc lá sen vuông được cắt gọn gàng, đưa cho mọi người ăn thử.
Mọi người đều lao về phía trước điên cuồng tranh giành, suýt chút nữa xô ngã cái bàn để điểm tâm.
Diệp Xu không có ý định ra tay, mà chỉ lặng lẽ quan sát bên cạnh. Thấy vậy, nàng lấy cái chiêng ra gõ một tiếng, ra lệnh cho tất cả mọi người xếp hàng, mỗi người chỉ được lấy một phần, không được tranh giành nữa.
Tiếng chiêng vang làm cho tất cả mọi người bị giật mình, lúc này mới để ý đến người phụ nữ đeo mặt nạ đứng trong góc.
“Nữ nhân kia ở đâu ra vậy, đáng sợ quá.”
“Đúng đấy, ngươi là ai?”
……
Phương Trường Toả vội lên tiếng giới thiệu, vị này là bà chủ ở đây.
“Ở đây phải xếp hàng! Xếp trước thì được trước!” Diệp Xu hét lên với âm lượng cao nhất.
Vì tiếng hét quá lớn, xuyên qua màng nhĩ của mọi người nên hiện trường trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người yên lặng nhìn Diệp Xu.
Mọi người lập tức phản ứng, chạy lại xếp hàng.
Diệp Xu ngồi cạnh cửa sổ tiếp tục quan sát, ngẩn người nhìn những người này thử đồ ăn.
Cho dù là thời đại nào, không thiếu những người thích của hời. Việc thử đồ ăn đã thực sự thu hút không ít người, nhưng sẽ có cả những người chỉ đến đây để ăn thử chứ không mua. Nếu có khoảng hai mươi mấy người tới thử thì chỉ có một người sẽ mua đồ, thật sự muốn mua.
“Ngày mai chúng ta lên đường đi Hoa Sơn, cứ đi bình thường là được, không cần chiều theo ta.” Tống Thanh Từ dường như nhận ra Diệp Xu có chút tâm sự.
Chẳng thành vấn đề, mọi người đã đến rất nhiều, coi như quảng cáo vậy. Cho dù người tới ăn thử không mua nhưng chỉ cần thấy ngon thì cũng sẽ giới thiệu cho người khác thôi, đến lúc đó cửa hàng lấy lãi lại là được.
Diệp Xu tiếp tục quan sát một lúc nữa, lại phát hiện ra vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận