Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 284: Chương 284

Tống Thanh Từ tiếp tục giải thích.
Diệp Xu: “...”
Kỳ thực cũng có lý, tài hùng biện của quân địch chắc cũng là đệ nhất thiên hạ.
Câu nói mà Diệp Xu ấp ủ, được một nửa đằng trước thì bị cắt, nửa câu sau “cho dù duyên phận có kết thúc mong chúng ta vẫn bình an” chắc chắn sẽ không được nói ra. Nàng chỉ muốn đại ma đầu hứa hắn sẽ không giết nàng, không ngờ lại khó như vậy.
Diệp Xu gãi đầu, nghĩ muốn nổ đầu, lại hỏi Tống Thanh Từ: “Vậy nếu có một ngày ta phản bội công tử, công tử sẽ làm thế nào?”
“Nàng sẽ không.” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng đáp lại, nhìn Diệp Xu, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Ta nói nếu như, chỉ là giả dụ thôi, không nhất thiết sẽ xảy ra, giả dụ thôi.”
“Ta tốt thế này, nàng sẽ không nỡ phản bội ta đâu.” Tống Thanh Từ vẫn lặp lại ý của mình trước đó.
Diệp Xu trong lòng không ngừng oán thầm: Ta đương nhiên nỡ!
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu không lên tiếng, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Xu lên để nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Chẳng lẽ nàng nỡ?”
“Không không, ta tất nhiên không nỡ rồi!” Diệp Xu lập tức trả lời.
Tống Thanh Từ cười, buông tay: “Vậy thì tốt!”
Diệp Xu: “...”
“Ta mệt rồi, ngày mai gặp.” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng chào tạm biệt Diệp Xu, phẩy tay áo rời đi. Một làn gió lạnh thoảng hương hoa mai chầm chậm lướt qua tai Diệp Xu, vài sợi tóc mai bị thổi bay lộn xộn, cọ vào lỗ tai của nàng.
Diệp Xu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Thanh Từ, sau khi xác nhận hắn đã đi xa, nàng mới nhún vai, nhanh chóng quay người bước nhanh trở lại. Nàng nhất định phải tìm được tiểu nha hoàn chuyển lời vừa rồi hỏi rõ xem rất cuộc có ý gì mà lại dám chuyển tin giả cho nàng.
Tông Thanh Từ nghe phía sau có tiếng bước chân từ xa, liền dừng lại, quay đầu nhìn thấy Diệp Xu. Bóng dáng mặc y phục màu xanh nhẹ nhàng lướt đi trên lối đi trong hoa viên, tốc độ chạy cực nhanh.
Tống Thanh Từ từ từ cụp mắt xuống, khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục bước đi.
Diệp Xu tìm kiếm khắp nơi và hỏi rất nhiều người nhưng họ đều nói chưa bao giờ nhìn thấy nha hoàn nào như nàng miêu tả. Diệp Xu lại hỏi người quản gia, rồi lại hỏi Vương thị, nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau.
Trong phủ đều là người của cung Thăng Dương, nếu một chút manh mối cũng không có tức là nha hoàn đó có người đứng đằng sau xúi giục. Người trong phủ đang cố ý bảo vệ nàng ta, hoặc có thể người này vốn dĩ không tồn tại. Nha hoàn đó đã dùng khuôn mặt giả, dù sao trong giang hồ cũng có một thứ gọi là nghệ thuật hoá trang tồn tại. Vả lại các tình tiết tiếp theo trong cuốn sách thì Phong Lễ Hoà sẽ sử dụng nghệ thuật này. Thăng Dương chủ liên tục xuất hiện rất nhiều người vậy nên chắc chắn ở đây có người dùng nghệ thuật hoá trang.
Nếu như vậy thì việc tiếp tục tìm kiếm là vô ích, bởi vì không thể tìm ra cho dù có cố gắng thế nào, chỉ là không hiểu tại sao tiểu nha hoàn kia lại cố ý lừa nàng như thế. Thật không biết nàng có phải đã đắc tội với “nha hoàn” kia hay không, đã bị lừa hai lần rồi. Mặc dù lần trước nha hoàn kia thật sự có ý xấu nhưng lần này xem ra cũng không có ác ý lắm.
Lúc trời sẩm tối, Diệp Xu đến Phúc Tửu Lâu, định đến tạm biệt Phong Lễ Hoà trước.
Phong Lễ Hoà nghe nói Diệp Xu bọn họ sẽ rời đi vào ngày mai, vội cười nhìn về phía đệ tử của phái Hoa Sơn đằng kia, nói với Diệp Xu: “Thật tình cờ bọn họ cũng chuẩn bị rời đi quay về Hoa Sơn, đi cùng một con đường sao không đi cùng nhau?”
“Thôi, không hợp.” Diệp Xu lập tức từ chối.
“Vậy ta đi cùng các ngươi.” Phong Lễ Hoà thẳng thắn lựa chọn, sau đó hỏi Diệp Xu về tình hình sức khỏe gần đây của Tống Thanh Từ: “Hai ngày nay trạng thái hôn mê của hắn đã đỡ hơn chưa?”
“Không rõ, đoán chừng chàng ấy cũng không muốn làm chậm chuyến đi của ta. Nếu chàng ấy có lòng như thế, ta cũng sẽ không từ chối nữa.” Diệp Xu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận