Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 286: Chương 286

Lúc này, các vị khách trong sảnh đều nhìn về phía Diệp Xu, chờ đợi phản ứng của Diệp Xu. Kể từ khi nàng bị các nữ đệ tử của Hoa Sơn Phái làm nhục, nàng luôn im lặng. Không biết là nàng sợ Hoa Sơn phái nhiều người, nàng sẽ như chuột chạy qua đường hay sẽ nổi giận cùng người của Hoa Sơn Phái đánh một trận.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Xu, không thể đoán được suy nghĩ của nàng.
Lúc này, Phong Lễ Hoà kêu An Liên Hoa phải xin lỗi, nhưng An Liên Hoa không muốn.
Diệp Xu ánh mắt sắc như dao nhìn An Liên Hoa: “Các người mắng ta thế nào cũng được, nhưng không được nói xấu Tống công tử với Phong đại hiệp, bọn họ đều là người tốt.”
Diệp Xu rút kiếm ra ra hiệu cho An Liên Hoa, nếu như có oán hận gì thì ra ngoài đánh một trận, thắng làm vua, thua làm kẻ thất bại, tuỳ ý xử lý.
“Đương nhiên, nếu như đệ tử Hoa Sơn phái các ngươi thật sự không có chút công phu nào, chỉ dựa vào người đông mà khua môi múa mép thì ta sẽ không nói gì nữa.”
Sau khi nói xong, Diệp Xu chủ động ra ngoài, đứng giữa đường, tay cầm kiếm.
An Liên Hoa thay đổi sắc mặt, nàng ta biết mình đánh không lại Diệp Xu, lập tức nhìn về phía Lục Sơ Linh cùng Lục Mặc cầu cứu.
“Huynh…” Lục Sơ Linh kéo tay áo của Lục Mặc, nhìn hắn ta cầu xin.
Lục Mặc cau mày, liếc nhìn Lục Sơ Linh cảm giác không rõ ràng khi hắn ta chuyển mắt sang nhìn An Liên Hoa thì lại không hề che giấu sự hung dữ và sự bất mãn của mình. Nhưng An Liên Hoa dù sao cũng là đã đại biểu của Hoa Sơn phái, thân là sư huynh, lúc như vậy không có lí do gì để không ra mặc cả.
Lục Mặc xuất hiện cùng các đệ tử của Hoa Sơn phái.
Chủ quán Đồng của Phúc Tửu Lâu thấy mọi người đều đi ra ngoài thì rất nhẹ nhõm.
Ông chủ Đồng vội vàng đi đến bên cạnh Phong Lễ Hoà nói: “Phong huynh, cái khác ta không nói, nhưng nhìn trận chiến ngoài kia, ta thấy huynh không kết sai bạn. Ả Diệp yêu nữ này, à không Diệp cô nương rất đặc biệt.”
Phong Lễ Hoà thấy hắn ta phiền phức liền đẩy sang một bên. Bây giờ trong tình huống này, hắn ta không có cách nào để dừng lại cuộc chiến, nhưng rất khó lựa chọn nên giúp đỡ bên nào.
“Phong huynh, nếu Diệp cô nương đối đầu với Hoa Sơn phái, xin Phong huynh đừng nhúng tay vào.” Lục Sơ Linh sợ rằng Phong Lễ Hoà sẽ đến giúp Diệp Xu.
Cả Lục Mặc và Diệp Xu đều nhìn Phong Lễ Hoà, tỏ ý không làm khó Phong Lễ Hoà.
Phong Lễ Hoà không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý: “Các ngươi kiềm chế một chút, không được giết người đâu.”
Phong Lễ Hoà nói xong, Diệp Xu nhướng mày nói với Lục Mặc và những người khác: “Không thì cược lớn một chút, tất cả mọi người đều xông lên, không để người khác nói ta ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu ta thắng, trên đường đi Hoa Sơn, các ngươi làm đệ của ta, ta muốn các ngươi làm gì thì làm đó, không được nửa lời than vãn.”
“Nếu ngươi thua thì sao?” Lục Mặc lạnh lùng nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu chế nhạo: “Nếu ta thua, tất nhiên ta sẽ làm theo những gì ngươi nói.” Mới lạ, lão nương mà thua, điều đầu tiên sẽ là chạy.
“Được, ta muốn ngươi quỳ ở đây ba ngày, dúng máu viết sách, viết ra tội ác ngươi đã phạm, xin lỗi muội muội và mọi người trong thiên hạ.” Lục Mặc đề ra yêu cầu.
Diệp Xu cong môi gật đầu, yêu cầu lần này thật sự kích thích, nàng nhất định phải thắng!
“Thắt quanh lưng mỗi người một dải lụa, ai cắt được mà không làm đối phương bị thương thì thắng.” Phong Lễ Hoà sợ có máu đổ nên lập tức đề nghị, sau đó bảo ông chủ Đồng đi lấy lụa.
Sau khi Diệp Xu thắt xong, nàng thấy chỉ có Lục Mặc đeo còn các đệ tử khác của Hoa Sơn phái muốn thắt nhưng bị Lục Mặc từ chối.
“Đều nói rồi, các ngươi không cần khách khí, như vậy sẽ có người nói ta ỷ mạnh hiếp yếu.” Diệp Xu lại nhấn mạnh khiến các đệ tử Hoa Sơn Phái nghiến răng giận dữ.
“Vì là thi đấu nên mỗi người nên dựa vào năng lực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận