Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 289: Chương 289

"Lần trước ngươi bị đánh ở Hầu gia, ta còn cảm thấy có lỗi với ngươi, hiện tại ta thật sự cảm thấy đánh không nhẹ!". “Người ta đến đấy tìm ta nói chuyện có làm gì người đâu. Nói trắng ra mấy người đều dựa vào ta mới có thể ở lại tửu lâu này. Dù sao cũng là ta mời khách, mới đối xử như vậy."
"Vừa nhìn thấy ả ta, ta liền nhớ tới những gì ả ta đã làm với cô nương nhà ta, ta hận! Cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ả ta! Ta gặp ả lần nào sẽ mắng ả ta lần đó thì có gì sai chứ! Rõ ràng là lỗi của ả ta!" An Liên Hoa bật khóc, hét lên rằng nàng ta làm tất cả đều là vì Lục Sơ Linh.
Lục Sơ Linh cũng biết rằng An Liên Hoa chỉ là vì mình, vì vậy nàng ta tức giận mà mắng An Liên Hoa là đồ không có đầu óc và không biết trên dưới, có vì nàng ta thì cũng không nên làm như thế.
An Liên Hoa không ngờ Lục Sơ Linh cũng nói mình như vậy, tuyệt vọng rơi nước mắt.
Phong Lễ Hoà nhìn vẻ mặt vô tội của nàng ta mà tức giận, ngược lại cười nói: “Ngươi có biết ai đã làm thuốc bôi mặt cho ngươi mới tốt như vậy không. Vừa rồi, nếu nàng ta thực sự quan tâm đến ngươi, nếu nàng ta thực sự như những gì ngươi nói, thì thật tệ phải không? Ngươi cho rằng hiện tại ngươi thật sự có khả năng ngồi đây khóc rống sao?"
An Liên Hoa lau nước mắt trên mặt, nàng ta nhìn Phong lễ Hoà và Lục Sơ Linh bối rối.
"Ý của ngươi là thuốc ta bôi mặt là của ai cơ?"
Thích Vấn Điệp cũng không hiểu tình hình, và bối rối nhìn Lục Sơ Linh.
Lục Sơ Linh quay lại nhìn Phong Lễ Hoà, và xấu hổ nói: "Thuốc trên mặt ngươi là một món quà từ Diệp Xu."
"Cái gì?"
An Liên Hoa trợn tròn mắt kinh ngạc, cau mày chán ghét đưa tay xoa xoa mặt, giống như thật muốn lập tức cắt đi da thịt trên mặt. Nghĩ đến vừa rồi khi chọc tức Diệp Xu, nàng ta còn cố ý nói chuyện mặt của mình, làm An Liên Hoa càng thêm xấu hổ.
"Ta mặc kệ, tại sao phải bôi thuốc ả ta đưa cho ta!"
"Không bôi thì mặt ngươi đã không xong rồi! Diệp cô nương là có ý tốt mới đưa thuốc này, không hề tính toán với ngươi một chút nào. Lúc đưa cho ta, sợ có người không biết tốt xấu, vì vậy nàng ấy đặc biệt yêu cầu không đề cập đến việc ai đưa nó. Bây giờ ta không thể chịu được cách làm này của ngươi nên mới nói ra. Ngươi nhìn lại chính mình đi, trông ngươi có giống như xuất thân danh môn hay không? Chỉ cần nhìn thấy nàng ấy là sẽ hùng hổ làm nhục người ta.”
Phong Lễ Hoà quay sang nhìn Lục Sơ Linh, và nói với nàng ta với một lời chế nhạo, sau này đừng học xấu theo người bên cạnh nữa.
Phong Lễ Hoà thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi.
Lục Sơ Linh vội vàng ngăn hắn ta lại: "Phong huynh đi đâu vậy? Chuyện vừa rồi là lỗi của Liên Hoa, ta hứa sau này sẽ kỷ luật nàng ta thật tốt. Phong huynh, huynh đừng nóng giận."
“Con đường không giống nhau, ta không giống các ngươi.” Phong Lễ Hoà chắp tay chào Lục Sơ Linh, sau đó bước nhanh đến chuồng ngựa và cưỡi ngựa đi.
Nhìn Phong Lễ Hoà rời đi, Lục Sơ Linh bất đắc dĩ bĩu môi, và đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.
Khi Mộ Dung Dật nhìn thấy cảnh này, hắn ta lập tức đi tới và đưa chiếc khăn tay cho Lục Sơ Linh.
Lục Sơ Linh rơm rớm nước mắt trừng mắt nhìn Mộ Dung Dật, sau đó cúi đầu xoay người, vội vã trở về phòng.
“Đừng có nằm mơ, ngươi làm sao có thể so với Phong đại hiệp.” Một đệ tử khác của Hoa Sơn phái chế nhạo Mộ Dung Dật: “Sư tỷ có thể coi là đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm, sao có thể yêu vô danh tiểu tốt như chúng ta chứ. Chờ đã…nếu một ngày nào đó ngươi có thể đánh bại Diệp yêu nữ đó, trút giận thay cho nàng ta, nhất định sẽ nghiêm túc nhìn ngươi."
Mộ Dung Dật nghe vậy cúi đầu im lặng, hung hăng siết chặt nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận