Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 291: Chương 291

Nàng đoán rằng đại ma đầu nhất định muốn lẳng lặng mà đi, cùng nàng tìm kiếm sách luyện kiếm càng sớm càng tốt, sau đó thành công được Diệp Hổ chấp thuận để chiếm được Linh Vân Bảo, vì vậy không muốn nàng gây rắc rối.
Diệp Xu thực sự muốn được trấn an ngay bây giờ và yêu cầu Tống Thanh Từ hứa sẽ không giết nàng. Cung Thịnh Dương luôn giữ lời hứa, Tống Thanh Từ với tư cách là cung chủ của cung phải làm gương nên nhất định sẽ giữ lời.
“Chàng cũng hứa với ta một chuyện được không?” Diệp Xu nhân cơ hội này nói lời đề nghị với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ lặng lẽ nhìn Diệp Xu, ra hiệu bảo nàng nói.
“Hãy cho ta một đời bình yên.”
Lời nói này có hai mặt, có thể là chuyện tình yêu, cũng có thể là chuyện giữ mạng.
Sau khi Diệp Xu nói xong, nàng dựa vào vòng tay của Tống Thanh Từ, nhõng nhẽo ôm hắn và nhân cơ hội yêu cầu hắn thực hiện một lời thề long trọng.
Tống Thanh Từ thực sự đã làm như vậy, và giơ tay thề rằng hắn sẽ làm cho Diệp Xu cảm thấy an toàn.
"Mãi mãi." Tống Thanh từ đặc biệt nhấn mạnh rằng đó không phải là "một cuộc đời".
Diệp Xu ngây người nhìn Tống Thanh Từ, đối phương vuốt má.
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Tống Thanh Từ nhàn nhạt bỏ lại câu này, rời đi.
Trong đầu Diệp Xu còn vang vọng câu nói "Mãi mãi", nàng không ngờ người nhanh như vậy đã đi rồi.
Nói rằng hắn vô tình thì lại có tình; nói rằng hắn có tình thì lại vô tình.
Tâm ý của đại ma đầu thật sự rất khó lường.
Sẽ không tốt cho mình khi suy nghĩ quá nhiều về một số thứ, tập trung vào trọng điểm là được. Dù sao đại ma đầu cũng đồng ý rồi, nhất định sẽ giữ lại mạng cho nàng, vui quá!
Nằm trên giường trước sau đó gọi Trang Phi, hai tỷ muội cùng nhau nói chuyện rồi đi ngủ.
……
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, mọi người ăn sáng xong chuẩn bị lên đường.
Phong Lễ Hoà cưỡi ngựa tới đúng giờ đứng ở trước cổng An Ninh hầu phủ. Sau khi nhìn thấy Diệp Xu, hắn ta lập tức xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Hôm qua, hắn ta đã không ở lại tửu lâu của bạn mình là vì tức giận với An Liên Hoa, vốn dĩ anh muốn đến phủ An Ninh Hầu tìm Diệp Xu, nhưng vì quan tâm đến quy củ của phủ nên đã tìm một quán trọ gần đó ở lại một đêm.
"Phong huynh không cần xin lỗi, chuyện này Phong huynh không liên quan."
"Dù sao bọn họ đều là bằng hữu của ta, ngươi đi gặp ta cùng bọn họ tranh chấp." Khi Phong Lễ Hoà nếu có thể chịu trách nhiệm, hắn ta sẽ không bao giờ trốn tránh.
Tống Thanh Từ lúc này mới xuất hiện, sau khi gặp Phong Lễ Hoà, hắn mỉm cười và liếc nhìn Diệp Xu trước khi lên xe ngựa.
Diệp Xu ngay lập tức mỉm cười đáp lại Tống Thanh Từ.
Thấy hai người như vậy, Phong Lễ Hoà cau mày, trong lòng thấy có chút không đúng, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Khi mọi người chuẩn bị lên đường, họ nghe thấy tiếng móng ngựa từ ngoài đường truyền đến, sau đó nhìn thấy Lục Mặc, Lục Sơ Linh và các đệ tử trường phái Hoa Sơn khác đang cưỡi ngựa.
"Các ngươi tới đây làm gì?" Thấy bọn họ sắc mặt Diệp Xu hơi thay đổi, Diệp Xu hỏi.
“Giữ lời hứa ngày hôm qua, cùng Diệp cô nương đi Hoa Sơn.” Lục Mặc lạnh lùng nói.
Diệp Xu nhớ lại lúc nàng tỷ thí với Lục Mặc ngày hôm qua, quả thực đã từng nói nếu nàng thắng thì bọn họ phải làm tiểu đệ cho mình dọc trên đường đi. Có điều lời này cũng chẳng phải nghiêm túc, nàng chỉ muốn khiến những người kia của phái Hoa Sơn mất mặt, chịu chút bài học mà thôi.
Không ngờ bây giờ những người của phái Hoa Sơn này lại chịu chủ động gác mặt mũi lại để tới cửa, Diệp Xu luôn cảm thấy bọn họ chắc chắn không phải chỉ đơn giản là vì hết lòng giữ lời hứa như vậy, phải còn có mục đích khác.
Nếu mọi người đã đưa đến cửa rồi, nếu Diệp Xu nói không cần bọn họ đi theo thì có phần quá hời cho bọn họ rồi sao. Nhưng mà nàng dẫn theo bọn họ cùng lên đường lại không khỏi khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận