Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 292: Chương 292

Diệp Xu muốn đi hỏi ý kiến của Tống Thanh Từ, để đại ma đầu quyết định.
Tống Thanh Từ lập tức đồng ý: “Chuyến này đi Hoa Sơn, trên đường khó tránh khỏi sẽ gặp phải phiền toái, có những nhân sĩ nghĩa hiệp của phái Hoa Sơn bảo vệ chúng ta, ngược lại là chuyện tốt.”
Khâm phục! Khâm phục!
Võ công của bản thân cao cường như vậy, cao thủ bên cạnh cũng nhiều như mây, hắn lại còn muốn lợi dụng mấy binh tôm tướng tép này của phái Hoa Sơn bảo vệ hắn. Quả nhiên Tống Thanh Từ vẫn là tên đại ma đầu kia, phát huy hết tác dụng của cải, lợi dụng hết tài năng của con người, bóc lột sức lao động của nhân dân đến giọt mồ hôi và máu cuối cùng.
“Được rồi, nghe lời chàng.”
Sau khi Diệp Xu đồng ý, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nàng lập tức lấy một hộp gỗ lớn bằng bàn tay từ trong túi tay áo ra rồi đưa cho Tống Thanh Từ, bảo nếu dọc đường nhàm chán thì có thể ăn bánh ngọt bên trong để giết thời gian.
Tống Thanh Từ nhận lấy hộp gỗ rồi thì cười nói tạ ơn một cách lạnh nhạt.
Diệp Xu quay đầu lại gọi mọi người lên đường, cũng mời Lục Mặc dẫn dắt phái Hoa Sơn đi đằng trước mở đường.
Sau khi nàng thốt ra lời phân phó này, một vài tên đệ tử của phái Hoa Sơn đều lộ ra sắc mặt khó coi.
“Sao thế hả, không phải đến làm tiểu đệ cho ta sao?” Sau khi cười nhạo nhâm chọc một câu, Diệp Xu nhìn về phía Lục Mặc quản gia.
Lục Mặc lập tức giục ngựa, đi ở phía trước, sau lưng là đám người Mộ Dung Dật và Lục Sơ Linh đuổi theo. An Liên Hoa ở cuối cùng trong đám bọn họ, lúc nàng ta cưỡi ngựa còn quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn chiếc xe ngựa của Tống Thanh Từ.
Diệp Xu chú ý đến đôi mắt sưng lên của An Liên Hoa, bọng mắt biến thành màu đen, tinh thần cực kỳ uể oải, rõ ràng ngày hôm qua nàng ta không ngủ yên, có lẽ đã bị không ít đệ tử phái Hoa Sơn chỉ trích nên không chịu nổi dằn vặt.
Diệp Xu chỉ mong nàng ta có thể nhớ kỹ bài học này, sau này biết thân biết phận.
Xe ngựa đi theo đằng sau, Triệu Lăng cưỡi ngựa bảo vệ ở bên cạnh. Diệp Xu, Trang Phi và Phong Lễ Hòa cưỡi ngựa đi ở cuối cùng.
“Nếu Phong đại ca không có việc gì, thực ra không cần đi theo chúng ta lên Hoa Sơn, bị kẹp ở giữa rất khó đối nhân xử thế, ta không muốn ngươi khó xử.” Diệp Xu khuyên nhủ.
Phong Lễ Hòa lắc đầu: “Cũng không phải vì ngươi, đúng lúc ta cũng muốn đi thăm lão bằng hữu của ta. Những đệ tử này của phái Hoa Sơn đều rất trẻ tuổi, tính tình ngay ngay thẳng thẳng vẫn chưa được mài giũa, ta mới không so đo với bọn họ đâu. Lão bằng hữu kia của ta ngược lại không phải người không nói đạo lý, lát nữa đến Hoa Sơn, trái lại sẽ không khó xử.”
“Ngươi chắc không?” Nghĩ đến Lục Chí Viễn, Diệp Xu nhíu nhíu mày: “Ta đoán lão bằng hữu kia của ngươi nhìn thấy ta, không chừng sẽ nổi điên.”
“Ngươi xem nhẹ ông ta rồi, võ lâm minh chủ cũng không phải là vị trí mà ai cũng có thể làm. Cho dù ông ta có hận ngươi đến mấy cũng sẽ không nổi điên.” Nhắc đến bạn già, trên mặt Phong Lễ Hòa lộ ra một chút kiêu hãnh, nửa đùa nửa thật nói với Diệp Xu.
Diệp Xu gật gật đầu, nàng ngẫm lại Lục Chí Viễn quả thực đúng là người như vậy, ngoài mặt chắc chắn sẽ giả vờ giả vịt duy trì hình tượng, sẽ không phát điên với nàng. Nhưng phẩm giá của người này thực sự không tốt cho lắm, nếu không năm đó ông ta cũng sẽ không làm ra chuyện cầm ngang đao đoạt ái tình rồi. Ông ta biết rõ Diệp Hổ và tiểu sư muội Liễu Yên Yên cảm mến lẫn nhau, lại nhất định muốn cướp Liễu Yên Yên đi, cuối cùng khiến Diệp Hổ rơi xuống vách đá, Liễu Yên Yên bởi vậy mà áy náy rồi tự sát chết. Có thể nói, nếu không phải ông ta ở giữa cản trở thì vốn dĩ sẽ không có bi kịch tình yêu thê thảm như thế. Bởi vậy nên Diệp Hổ hận ông ta, thực ra cũng có chút đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận