Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 296: Chương 296

Tống Thanh Từ càng cảm thấy buồn cười hơn, lại lần nữa đồng ý với Diệp Xu, sau đó hắn mới nhắc nhở nàng, đừng quên lời nói sau bữa ăn ngày hôm nay.
Diệp Xu nghe thấy mấy chữ “lời nói sau bữa ăn”, mặt đột nhiên đỏ bừng, cô thật sự quên béng đi, cho nên yêu cầu này đối với nàng mà nói có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Diệp Xu liếc mắt nhìn sang Tống Thanh Từ với vẻ ngượng ngùng, muốn thương lượng với hắn xem có thể không nói được không. Nhưng nàng còn chưa mở miệng nói ra lời này, bỗng nghe Tống Thanh Từ nói thêm một câu.
“Đừng quên lời bổ sung của sáng nay.”
Được thôi, sáng nay nàng cũng chưa nói.
“Đừng lặp lại.” Tống Thanh Từ lại thốt ra một câu.
Đề thi còn rất khó.
Xem dáng vẻ này của đại ma đầu, hắn chắc chắn muốn nghe, vậy thì không cần thương lượng nữa.
Diệp Xu bèn vắt hết óc suy nghĩ, nhưng mạch suy nghĩ lại trôi chảy một cách đáng ngạc nhiên. Nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện lúc này không có ai chú ý đến bọn họ, lập tức kề sát tai Tống Thanh Từ nói: “Tao nhã sâu sắc! Lâu lâu dài dài!”
Tống Thanh Từ cười đến mặt mày khoan khoái, thậm chí còn mang theo nhu tình nhàn nhạt: “Hôm nay không giống, văn nhã hơn lúc trước nhiều.”
Hai lần trước là nàng không đủ khôn ngoan, quá thẳng thắn, lần này nàng đã nghĩ sâu tính kỹ rồi.
“Chàng cảm thấy điều nào tốt hơn?” Diệp Xu nói xong thì còn có chút hối hận. Nàng chắc chắn vẫn đang hơi lâng lâng sau khi nhận được lời khen của đại ma đầu mới nói khúc mắc trong lòng ra một cách lưu loát như thế.
“Chỉ cần là điều Xu Nhi nói, cái nào cũng tốt cả.” Khói mù nơi đáy mắt của Tống Thanh Từ trước kia đã biến mất, thay vào đó là tràn ngập ý cười, sau đó bước lên xe ngựa.
Diệp Xu xoa xoa cằm, nàng cảm thấy hình như đại ma đầu bỗng nhiên vui vẻ, đây là chuyện tốt, xem ra sau này nàng phải tích trữ lời nói kiểu này nhiều hơn mới được, chỉ cần có thể khiến đại ma đầu không ra oai, “khen” hắn hai câu cũng không thành vấn đề.
Diệp Xu gọi mọi người xuất phát.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi, một vài tên đệ tử phái Hoa Sơn miễn cưỡng đứng từ dưới đất lên, thổn thức cảm khái mấy lời như “cuối cùng cũng lên đường”, “đi như vậy thì thật không biết bao lâu mới có thể quay về”. Ý ở ngoài lời là đám người Diệp Xu nấu cơm để lỡ nhiều thời gian lên đường.
Gương mặt của Diệp Xu lập tức lạnh xuống, lớn tiếng gọi Lục Mặc đến.
Lục Mặc vốn định lên ngựa, chợt nghe thấy tiếng Diệp Xu gọi, hắn ta bước đến đây, đen mặt hỏi nàng: “Chuyện gì?”
Tất cả đệ tử của phái Hoa Sơn, bao gồm đám người Lục Sơ Linh đều bắt đầu đề phòng cảnh giác, im lặng nhìn về phía Diệp Xu.
“Người của ngươi không thấy có bản lĩnh chính phái, ngược lại khua môi múa mép nói suông lại mau lẹ. Nếu không muốn giữ lời hứa thì cứ việc nói thẳng, đừng ở đây đội cái danh quân tử mà làm việc của tiểu nhân.” Diệp Xu chưa từng bày ra vẻ dễ gần với Lục Mặc, sau khi cảnh cáo Lục Mặc xong, nàng lập tức lên ngựa rồi dẫn đầu mà đi.
Các đệ tử của phái Hoa Sơn đều nghe hiểu lời nói mang ý bóng gió này của Diệp Xu.
Ả yêu nữ đang châm chọc những người của phái Hoa Sơn này không có bản lĩnh đánh thắng được nàng, sau khi thua còn không hề có chút thái độ làm tiểu đệ nào, còn ở đây líu ríu kêu loạn. Hơn nữa, nàng cũng không trực tiếp nổi giận với mấy người bọn họ, ngược lại tìm Đại sư huynh để nói chuyện này, rõ ràng còn có một tầng ý nghĩa khác, là đang chế giễu Đại sư huynh không có năng lực dạy dỗ.
Sau khi trận luận võ, tâm trạng của Đại sư huynh vốn đã luôn không tốt, bây giờ còn bị ả yêu nữ quở mắng vì bọn họ. Tất cả đệ tử của phái Hoa Sơn cũng không dám nhìn thẳng vào sắc mặt của Lục Mặc, thành thật đứng yên tại chỗ, cúi đầu chờ dạy dỗ.
Ban đầu, Lục Mặc còn im lặng, không mở miệng nói chuyện ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận