Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 298: Chương 298

Trong khoảnh khắc tay nàng đến gần trên môi hắn, người đột nhiên mở mắt khiến Diệp Xu hoảng sợ.
“Chàng không sao chứ? Trong xe ngựa này có bọ cạp độc, mau xuống đi.” Diệp Xu kéo Tống Thanh Từ xuống xe, sau đó xem xét tình hình trong xe.
Sau khi Tống Thanh Từ nghe lời xuống xe, hắn nhìn thấy Diệp Xu kiểm tra trước sau lẫn trong ngoài chiếc xe một lần. Lần này còn chưa đủ, Diệp Xu còn gọi Trang Phi đến, bảo nàng ấy lấy ra cỏ ngải cứu khô mà nàng chuẩn bị trước khi lên đường, đốt lên rồi đặt ở trong xe ngựa xông hồi lâu.
Các đệ tử phái Hoa Sơn ở phía sau đuổi đến nhìn thấy có chuyện thì đều dừng lại, nhưng mà bọn họ không có ý định ra tay, đều đứng bên cạnh vây xem.
Lúc này, Phong Lễ Hòa cũng vòng trở về hỏi tình hình.
“Có người thả bọ cạp độc trong xe ngựa. Trước khi xuất phát, chúng ta đã từng kiểm tra xe ngựa rồi, không có vấn đề gì. Cho nên con bọ cạp độc này có thể là có người thả vào giờ nghỉ ngơi lúc trưa.”
Diệp Xu cực kỳ tức giận, nói với Phong Lễ Hòa xong thì dời ánh mắt nghi ngờ về phía người của phái Hoa Sơn.
Thực ra trước khi lên đường, Diệp Xu cũng chưa từng kiểm tra xe ngựa. Lý do mà nàng nói như vậy là bởi vì trong hầu phủ đều là người của Thăng Dương Cung, xe ngựa do bọn họ chuẩn bị chắc chắn đều sạch sẽ an toàn, nhất định không có khả năng có người dám thả bọ cạp độc trong xe ngựa mà Tống Thanh Từ ngồi. Hơn nữa, thứ như bọ cạp độc này biết bò, nếu bỏ vào trong xe ngựa từ sớm thì sẽ không chờ đến bây giờ mới phát hiện ra.
“Bọ cạp độc ư?” Sau khi nhìn thấy bọ cạp chết, Phong Lễ Hòa nhíu mày lại.
Phong Lễ Hòa thật lòng không muốn tin chuyện này là do người của phái Hoa Sơn gây ra, nhưng trong những người đi cùng nhau ở đây, ngoại trừ phái Hoa Sơn cũng chỉ có hắn ta, chủ tớ Diệp Xu và chủ tớ Tống Thanh Từ.
Trang Phi và Triệu Lăng đều cực kỳ trung thành với chủ nhân, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này. Tống Thanh Từ chỉ là một gã thư sinh nho nhã yếu đuối, càng không có khả năng thả bọ cạp độc trong xe ngựa mà bản thân đang ngồi. Vậy thì người thả bọ cạp độc chỉ có thể ở trong phái Hoa Sơn, bọn họ nhiều người, vả lại vẫn luôn không hòa hợp với Diệp Xu.
Có thể có một chút kỳ lạ, nếu bọn họ nhằm vào Diệp Xu thì tại sao phải thả bọ cạp độc trong xe ngựa của Tống Thanh Từ chứ?
Bất kể ra sao, dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại người khác này, hơn nữa còn nhằm vào một gã thư sinh tay trói gà không chặt, đúng là khiến người khác xem thường.
“Ngươi nhìn chúng ta có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọ cạp là do chúng ta thả vào sao? Nực cười!”
Đệ tử phái Hoa Sơn đều tức giận bất bình.
“Có lẽ là nơi xe ngựa dừng lại lúc nãy có bọ cạp độc, bản thân bọ cạp đã bò lên xe ngựa.”
“Đừng nói đến nơi chúng ta nghỉ ngơi vừa rồi vốn dĩ không phù hợp cho bọ cạp sinh sống, cho dù có, bọ cạp ngày ẩn đêm ra, chỉ ra ngoài hoạt động vào ban đêm, hơn nữa nhất định phải là lúc mặt đất khô ráo mới được. Nơi chúng ta vừa mới nghỉ ngơi, mặt đất rất ẩm ướt.”
Diệp Xu nhìn con bọ cạp chết đã bị chặt thành hai nửa kia.
“Vả lại, đây chính là bọ cạp Tây tạng, nó lớn hơn bọ cạp bình thường, độc tính rất mạnh, hoàn toàn không phải sinh vật bản địa, rõ ràng là có người mua về dùng để hại người.”
Sau khi nghe xong lời giải thích của Diệp Xu, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, không thể tin nổi trong bọn họ lại có người làm ra loại chuyện xấu xa này, bắt đầu nghi ngờ việc này đến cùng là do ai gây nên.
Phản ứng đầu tiên của đám người Lục Mặc và Mộ Dung Dật là ngạc nhiên về chuyện Diệp Xu lại hiểu biết nhiều như vậy, lại giải thích về thói quen sinh sống của bọ cạp rõ ràng như vậy. Xem ra, người có thể ngồi vào vị trí Bảo chủ của Lăng Vân Bảo cũng không phải có bề ngoài đơn giản như mọi người vẫn tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận